Bộ dáng Hi Nguyệt lộ ra ba phần ủy khuất nói: “Hôm nay thần thiếp nghe nói Hoàng thượng đã ban ngự bút cho Nhàn phi, Nhàn phi hứng thú cho Nội vụ phủ làm tấm biển treo tại Diên Hi cung ở chính điện. Hàm Phúc cung của thần thiếp cũng có tấm biển mà không có ai viết, kim phấn cũng không đủ. Nhàn phi vinh diệu như vậy, thần thiếp không có gì để trông cậy vào”.
Khóe môi Hoàng đế giơ lên, bật cười nói: “Nguyên lai là nàng thích cái kia. Trẫm chỉ là nghĩ Nhàn phi ở Diên Hi cung không bằng Hàm Phúc cung của nàng cho nên mới tùy tay viết một bức tự cho nàng ấy mà thôi”.
Hi Nguyệt ôm ống tay Hoàng đế dịu dàng nói: “Nếu là tùy tay thì Hoàng thượng cũng ban cho thần thiếp và Hoàng hậu một bức đi. Thần thiếp đỡ phải hâm mộ Nhàn phi”.
Hoàng đế kéo chiếc mũi nàng quát nhé: “Nàng hâm mộ cái gì chứ? Trẫm còn chưa cho nàng cái gì tốt đâu cơ chứ? Còn cái này, nàng cũng thích sao?”
Hi Nguyệt vừa ủy khuất vừa làm nũng: “Hoàng thượng suốt ngày bận rộn triều chính, thần thiếp thì ngày đêm ở tại hậu cung đều hy vọng, nếu có thể nhìn thấy chữ như thấy người thì cũng có thể an ủi một chút”.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, lát sau cười nói: “Được. Việc này có gì khó. Nếu nàng nhớ thương Hoàng hậu, trẫm sẽ ban cho nàng và Hoàng hậu. Có lẽ các nàng sẽ làm thành tấm biển mà treo tại chính điện. Các nàng đã vừa lòng chưa?”
Hi Nguyệt lúc này mới cười xinh đẹp, dịu ngoan dựa vào bên vai Hoàng đế, ôn nhu nói: “Thần thiếp biết Hoàng thượng yêu thương thần thiếp nhất”.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3