Truyện Bàn Long
“Hống” Tấn mãnh long từ miệng phun ra một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ phạm vi
mấy chục thước xung quanh. Nơi này thực sự bị biến thành biển lửa.
“Xùy xùy…”
Ngọn lửa trong miệng Tấn mãnh long lại phóng ra nhằm thiêu đốt thân thể của
bốn gã chiến sĩ. Có Băng chi thủ hộ chiến giáp cùng vòng bảo hộ đấu khí bảo
vệ, bốn gã chiến sĩ tuyệt đối có thể chống chọi lại sự thiêu đốt của ngọn hỏa
diễm này.
Về phần nữ cung tiễn thủ, lúc này đã leo lên lưng sư thứu, từ trên không trung
bắt đầu tiến hành cung tiễn xạ kích.
Huyết thiết ngưu thì tựa như một bức tường thành, bảo vệ cho 2 nữ ma pháp sư.
“Hô!” Thiểm điện long vĩ giống như một chiếc roi tiên vung lên, với một tốc độ
cực nhanh quật tới, chỉ trong chớp mắt đã đánh cho ‘Tam liên thi’ của nữ cung
tiễn thủ nát bấy, đồng thời long vĩ lập tức lại đổi phương hướng, nhắm về phía
4 nam chiến sĩ mà lướt tới. Đuôi rồng quất lên, xé toạc hư không kéo theo
những tiếng rít ghê rợn khiến 4 gã chiến sĩ sắc mặt đại biến. Cả 4 lập tức
nhanh nhẹn né tránh chẳng khác nào viên hầu.
Nhưng long vĩ trong khi huy động lại chẳng phải theo một hướng thẳng tắp mà mà
là phiêu phù cao thấp, quỷ dị vô cùng.
“Ầm!”
Trong số 4 gã chiến sĩ thì có 1 gã không kịp tránh né, trực tiếp bị cái đuôi
rồng hung hăng quét trúng vào phần eo, khiến Băng chi thủ hộ chiến giáp cùng
vòng bảo hộ đấu khí cơ hồ chỉ trong nháy mắt công phu đã bị phá hỏng. Sau đó,
chiếc đuôi rồng lại cuộn tròn, quấn chặt lấy thân thể của gã nam chiến sĩ xấu
số nọ.
“Lộ Gia!” Tráng hán tóc đỏ đứng bên cạnh khóe mắt trợn ngược như tê liệt, phẫn
nộ thét gào.
“Không“ Lộ Gia cũng hoảng sợ gào lên.
Chiếc đuôi rồng to lớn của Tấn mãnh long rung lên, quấn lấy Lộ Gia trực tiếp
đưa vào trong miệng. Tấn mãnh long mở rộng cái miệng to như chậu máu nuốt ‘Lộ
Gia’ vào bên trong, chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng hòa lẫn với với tiếng kêu thảm
thiết trước khi chết của Lộ Gia.
Dưới hàm răng dày đặc của Tấn mãnh long, Lộ Gia toàn thân bị nghiến nát, máu
của hắn chảy thành dòng từ từ trào ra nơi khóe miệng của Tấn mãnh long, một
nửa chiếc xương đùi trắng ởn cũng lộ hẳn ra ngoài.
“Đừng có nhìn.” Hi Nhĩ Mạn đưa tay che trước mắt Lâm Lôi.
Cảnh tượng vừa rồi thực sự là ngập ngụa mùi máu tanh, đến người trưởng thành
lần đầu gặp phải cảnh tượng như vậy cũng còn phải sợ hãi huống hồ là Lâm Lôi
mới chỉ là một đứa trẻ có 8 tuổi.
Có điều, Lâm Lôi đã nhìn thấy được toàn bộ.
“A, a!” Lâm Lôi cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá đè nặng, hít thở khó
khăn. Nó không ngừng khẽ thở hổn hển, trong đầu tràn ngập toàn là hình ảnh
người thanh niên Lộ Gia kia bị cắn xé.
Phần bụng bị thủng, đại tràng tiểu tràng bị cắt đứt, cái đầu bị cắn, nửa khúc
xương rơi xuống!
Hết thảy đều khiến cho Lâm Lôi hít thở khó khăn, đầu óc trở nên mê muội.
Dạng chiến đấu thảm liệt như thế này, Lâm Lôi đã lần đầu tiên được trông thấy.
Đây cũng mới chỉ là lần đầu nó nhìn thấy cảnh tượng người bị Tấn mãnh long
khổng lồ ăn thịt. Đặc biệt, cái cảnh nửa khúc xương rơi cả ra ngoài kia đã để
lại một ấn tượng sâu sắc trong đầu thằng bé.
Hi Nhĩ Mạn, La Thụy, La Kiệt 3 người cùng nhìn nhau, nhìn vào ánh mắt của Lâm
Lôi mà trong lòng không khỏi có phần lo lắng.
Đứa trẻ năm nay mới có 8 tuổi mà đã phải trông thấy một cảnh tượng đẫm máu như
vậy, liệu có thể chịu đựng nổi không? Liệu trong lòng nó có sinh ra nỗi ám ảnh
hay không? Một khi đứa trẻ trong lòng đã nảy sinh nỗi ám ảnh đối với việc
chiến đấu thì những thành tựu trong tương lai nhất định sẽ có phần bị hạn chế.
“Giết người! Không có gì! Không có gì!” Lâm Lôi cố gắng tự nhủ với chính mình.
“Sau này lớn lên, tòng quân chính là cũng phải đi giết người. Vượt qua đi,
vượt qua đi.”
Lâm Lôi đích xác là rất thông minh, nó đã từng đọc rất nhiều sách, biết đích
xác được sau này mình sẽ phải làm những gì.
Tại Ngọc Lan đại lục, mỗi một nam nhân sau khi lớn lên, chuyện phải đối mặt
với sinh tử là điều vô cùng bình thường. Chỉ có điều Lâm Lôi vẫn còn là một
đứa trẻ, chưa từng nhìn thấy chuyện sinh tử, lúc này trong lòng nó không ngừng
tự khuyên nhủ chính mình. Dần dần, nỗi kinh hãi trong lòng Lâm Lôi cũng được
giảm đi rất nhiều.
Sự khác biệt gần như chỉ diễn ra trong chốc lát, Lâm Lôi cảm thấy máu trong cơ
thể cũng cuồn cuộn trào dâng sôi sục.”
“Trận chiến phía trước thật sự là kịch liệt, thật khiến cho người ta phải cảm
thấy hưng phấn.” Không hiểu tại sao, màn chiến đấu kịch liệt đẫm máu vừa rồi
cũng khiến cho nhiệt huyết trong cơ thể Lâm Lôi dâng trào, trong lòng nó cũng
hình thành nên một loại khát vọng, khát vọng được chiến đấu và giết chóc.
“Có phải nguyên nhân là do huyết mạch của Long huyết chiến sĩ không?” Lâm Lôi
bất giác nói.
Nó đột nhiên cảm thấy chính mình đối với loại chiến đấu đẫm máu này có một sự
chờ mong phi thường, bèn lùi lại một bước rời khỏi Hi Nhĩ Mạn, tiếp tục hướng
về 100 thước phía trước tiếp tục quan sát.
“Lâm Lôi, không nên nhìn.” Hi Nhĩ Mạn thấy nó muốn xem, không khỏi giật mình.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta không sợ đâu.” Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn ông ta.
Hi Nhĩ Mạn đột nhiên nhìn thấy giữa đồng tử của Lâm Lôi có một tia đỏ kích
động, trong lòng không khỏi cả kinh, liền không cản nó nữa. Lâm Lôi tiếp tục
hướng về phía chiến trường cách đó 100 trượng nhìn lại. Lúc này, cuộc chiến
cũng đã tới hồi thảm liệt nhất – từ bên ngoài, 3 gã chiến sĩ bi phẫn cước đạp
mạnh xuống, cùng lúc hướng về phía thần bí ma pháp sư trên lưng Tấn mãnh long
mà xạ kích.
“Hống“ Tấn mãnh long gầm lên một tiếng, ngoác rộng cái miệng to như chậu máu
nhắm về phía một gã chiến sĩ mà táp tới, đồng thời long trảo sắc bén cũng tấn
công một chiến sĩ khác trong khi ‘long vĩ’ nhanh như một tia chớp quật về phía
gã chiến sĩ cuối cùng.
Đám chiến sĩ bị bức phải thay đổi lộ tuyến tấn công.
Vị ma pháp sư thần bí trên lưng Tấn mãnh long kia cho tới lúc này tuyệt nhiên
vẫn chưa hề có bất kỳ một động tĩnh nào, chỉ có vành môi khẽ máy động, để cho
Tấn mãnh long đơn độc ứng phó.
“Hỏa xà chi vũ!”
Thanh âm lạnh băng của thần bí ma pháp sư đột nhiên vang lên, chỉ thấy 7 hỏa
xà dài đến mấy chục trượng quay cuồng gào rít, mỗi hỏa xà đều giống như nhau,
hỏa xà lân giáp phân biệt, thể tích khổng lồ dài tới mấy chục trượng khiến
lòng người phải phát run.
Những người nhìn thấy cảnh này đều nhất thời trở nên ngây dại.
Hỏa hệ ma pháp cấp tám – Hỏa xà chi vũ!
Vị ma pháp sư thần bí kia nguyên lai là đang lẩm nhẩm niệm chú ngữ, chuẩn bị
ma pháp cấp 8 – ‘Hỏa Xà Chi Vũ’ khủng bố này. Hỏa xà chi vũ có thể phát ra 7
cự hình hỏa xà, lực công kích mạnh tới mức khiến cho người ta phải sợ hãi.
Ngoài lực phòng ngự kinh người của Tấn mãnh long ra, lại còn phải đối mặt với
7 hỏa xà vây công như thế này, dẫu có không chết thì cũng bị trọng thương.
Đối mặt với thất cấp ma pháp sư, đám dong binh tiểu đội còn có thể trụ được,
nhưng trước mặt lại là bát cấp ma pháp sư, đặt biệt lại còn có cả Tấn mãnh
long, bọn họ căn bản là không có cách nào để kháng cự.
Đám dong binh tiểu đội cuối cùng thì cũng biết, vị ma pháp sư thần bí này
chính là một bát cấp ma pháp sư!
“Là Hỏa xà chi vũ, chạy mau!” Tráng hán tóc đỏ sắc mặt đại biến, thê lương hét
lên.
6 thành viên còn lại của dong binh tiểu đội đều vô cùng hoảng sợ.
“Không kịp nữa rồi, hãy tiếp nhận lấy tử vong tẩy lễ đi.” Thanh âm lãnh khốc
điên cuồng của thần bí ma pháp sư vang lên, tựa như một lưỡi dao sắc lạnh cứa
vào lòng 6 thành viên của dong binh tiểu đội.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3