Chương 18: Bàn Long chi linh (Thượng)


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Bàn Long

Trên bầu trời phía đông, người mặc tro bào cước đạp giá bàn xoay giữa không
trung trên đỉnh đầu hắc sắc cự long, mặt thoáng nét tự tin mỉm cười, nhìn lục
y trung niên nhân cùng thổ hoàng cự nhân chém giết.

“Phập!”

Một tiếng đâm xé rách tầng không, trường kiếm trong tay lục y trung niên nhân
đã đâm xuyên qua đầu thổ hoàng cự nhân. “Ầm!” Đầu thổ hoàng cự nhân bị xẻ ra
nhưng hắn dường như không hề có cảm giác, nắm đấm giống như cự thạch vẫn trực
tiếp nện thẳng xuống người lục y trung niên nhân.

“Phụt!” Lục y trung niên nhân miệng thổ ra một búng máu tươi, sắc mặt trở nên
nhợt nhạt.

Trong khi đó, chiếc đầu to lớn của thổ hoàng cự nhân thì lại bỗng chốc liền
lại, chẳng hề thương tổn chút nào.

“Đế Long, ngươi mau giao ra đây, ta đã triệu hoán Đại địa thủ vệ, ngươi không
địch nổi đâu.” Người mặc tro bào đứng trên đầu Hắc long lạnh lùng lên tiếng.

Lục y trung niên nhân cũng lạnh lùng nhìn lại hắn, bất ngờ lạnh nhạt đáp: “Lỗ
Địch, ta mà không giành được thì ngươi cũng đừng hòng mà mơ tưởng.” Chỉ thấy
quang mang xanh biếc ở 2 tay lục y trung niên nhân đột nhiên bạo phát, điều
này khiến người mặc tro bào vốn từ nãy giờ đứng trên đỉnh đầu Hắc long vẫn tỏ
vẻ thờ ơ lập tức kinh hãi hét lên: “Dừng tay!!!”

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Bích lục quang mang trong tay lục y trung niên nhân
rực sáng chói lóa như ‘mặt trời’ theo tiếng nổ kịch liệt chỉ trong chốc lát đã
lại tiêu tán.

“Đế Long, ngươi…” Người bặc tro bào tức giận chỉ thẳng vào lục y trung niên
nhân, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Lục y trung niên nhân sắc mặt trắng bệch, nhìn sang phía người mặc tro bào
trên mặt lúc này cũng ảm đạm không kém: “Giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều
không thể giành được. Lỗ Địch, ta hiện tại tuy bị thương, nhưng nếu ngươi muốn
giết ta thì cũng không phải chuyện dễ dàng.” Cười lạnh một tiếng, lục y trung
niên nhân lập tức hóa thành một đạo quang mang màu xanh biếc hướng về phía
đông bắc cực tốc lao vút đi.

Người mặc áo bào nhìn theo bóng dáng lục y trung niên nhân đang lao về phía
cuối chân trời, khẽ nhíu mày nhưng không hề truy đuổi.

Thổ hoàng cự nhân đứng bên cạnh ông ta cũng dần dần tiêu tán.

“Tinh không kiếm thánh ‘Đế Long’? Đáng tiếc hiện tại không thể giết được hắn.”
Áo bào tro nhân thấp giọng thầm nghĩ. Hắc sắc cự long dưới chân dường như đoán
được suy nghĩ của chủ nhân, hai chiếc cánh khổng lồ màu đen quạt mạnh, nhắm
phía đông nam mà bay đi.

Hai Thánh vực cao thủ chỉ trong chớp mắt đều đã biến mất cuối chân trời.

Có điều Ô Sơn trấn đã chìm trong khung cảnh đổ nát, những dãy nhà cửa sụp đổ
kéo dài đến hơn trăm vạn trượng, những tiếng rên xiết thống khổ, những tiếng
chửi rủa phẫn nộ, những tiếng gào ai oán thê lương, lại còn có cả những tiếng
khóc bi thống nức nở. Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, một buổi sáng vốn thanh
bình giờ đã trở thành ngày tang tóc.

Phía trong khách sảnh của gia tộc Ba Lỗ Khắc, lúc này chỉ còn lại một mình
Hoắc Cách.

Ông ta lúc này đang ngồi bên chiếc bàn, cau mày suy nghĩ. Là người đứng đầu
tại Ô Sơn trấn, Hoắc Cách đương nhiên là lo lắng vì đám dân cư trong tiểu trấn
của mình.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên, quản gia ‘Hi Lý’ đang từ ngoài phòng
khách bước vào: “Đại nhân.”

“Lâm Lôi thế nào rồi?” Hoắc Cách lập tức quay sang hỏi.

Hi Lý cười cười đáp: “Đại nhân yên tâm, ta vừa sát trùng miệng vết thương cho
Lâm Lôi thiếu gia, sau đó đã băng lại cẩn thận, để nó ăn uống một chút rồi
thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ngủ. Đợi khi Lâm Lôi thiếu gia tỉnh lại, chắc
sẽ khá lên nhiều”

Hoắc Cách lúc này mới yên tâm gật đầu, chỉ là ông ta vẫn khẽ cau mày giống như
lúc trước.

“Đại nhân, người lo lắng là vì đám cư dân của Ô Sơn trấn phải không?” Hi Lý dò
hỏi.

Hoắc Cách gật đầu cười khổ: “Hi Lý thúc thúc, đám thường dân tại Ô Sơn trấn
không được như chúng ta. Nam nhân của Ô Sơn trấn mạnh mẽ, thường đều là nhất
cấp, nhị cấp chiến sĩ, nhưng đàn bà thì không thể được như vậy. Khi những tảng
đá lớn từ trên đầu không ngừng giáng xuống, bọn họ thật khó mà chống đỡ được.”

Hi Lý cũng gật đầu.

Cả Ô Sơn trấn, những người có tu luyện ‘Đấu khí’ cũng chỉ có thể đếm trên đầu
ngón tay. Lúc đó trên không trung có thến ngàn vạn tảng đá lớn rớt xuống đầu,
trừ phi sớm trốn vào các hang đá trên mặt đất, hoặc là dùng tấm chắn ngăn
chặn, nếu không một khi bị đập phải thì hậu quả…”

“Bây giờ chỉ có thể đợi đến khi bọn Hi Nhĩ Mạn đi thống kê kết quả trở về.”
Hoắc Cách trong lòng vô cùng lo lắng.

Qua một hồi lâu, những tiếng bước chân dồn dập từ ngoài phòng khách vang lên.

Hoắc Cách ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hi Nhĩ Mạn đang bước
rất nhanh vào phòng khách.

“Hi Nhĩ Mạn, tình hình thương vong tại Ô Sơn trấn thế nào?” Hoắc Cách hỏi dồn.

Hi Nhĩ Mạn bi thống thở dài một tiếng: “Vừa rồi đã thống kê qua, cả tiểu trấn
tử vong hơn 300 người, thương vong ước chừng gần 1000 người.” Tiểu trấn tổng
cộng mới có hơn 5000 người, mà thương vong tới gần 1/5, đây vốn là đã có nhà
làm bằng đá bảo vệ, đây đích xác là một thảm trạng.

“Thương vong nhiều như vậy sao?” Hoắc Cách không khỏi đứng bật cả dậy.

Vấn đề trọng yếu nhất đối với một quốc gia chính là lương thực. Tiểu trấn cũng
giống như vậy, cần phải có lương thực. Hôm nay tử vong nhiều như thế, lực
lượng lao động sẽ bị giảm bớt, hơn nữa lại còn phải nuôi cả những người tàn
tật. Như vậy, kinh tế của tiểu trấn có vẻ sẽ lại càng khốn khó hơn.

“Ài.” Hoắc Cách thở dài.

Ông ta nghĩ đến việc giảm bớt thuế, chỉ có điều thuế tại Ô Sơn trấn vốn đã
thấp lắm rồi, như hiện tại, ngay cả việc duy trì gia tộc mình cũng đã là một
vấn đề, ông ta có thể làm cách nào để trợ giúp cho dân đây? Mà như ở các trấn
khác, đánh thuế cao, chẳng phải rất nhiều nông dân đã chết vì đói khổ hay sao?

“Hoắc Cách đại nhân, toàn bộ cư dân tại tiểu trấn đều cảm kích ân đức của
người, người lo lắng thế nào hết thảy bọn họ đều biết, đừng nên quá ưu phiền
nữa.” Hi Nhĩ Mạn đứng một bên khuyên nhủ.

Hi Nhĩ Mạn vốn là một người sinh ra tại Ô Sơn trấn.

Với thân phận lục cấp chiến sĩ của ông ta, cho dù là tại vương đô cũng hoàn
toàn có thể trúng tuyển làm hộ vệ đội trưởng trong các gia đình quý tộc. Chỉ
có điều Hi Nhĩ Mạn cảm cái ân đức của Ba Lỗ Khắc gia tộc đối với Ô Sơn trấn
nên sau khi giải ngũ, đã tình nguyện làm hộ vệ đội trưởng cho gia tộc vốn đã
suy bại này.

“Hi Nhĩ Mạn, ngươi xuất lĩnh các đội viên của hộ vệ đội đi khắp nơi trong trấn
xem xét tình hình xem sao. Hi Lý thúc thúc, người cũng đi nghỉ đi.” Hoắc Cách
lên tiếng.

“Vâng, thưa đại nhân.” Hi Nhĩ Mạn đáp.

Quản gia Hi Lý cũng khom người đáp, rồi sau đó cùng Hi Nhĩ Mạn lần lượt rời
khỏi phòng khách, chỉ còn lại mình Hoắc Cách trong phòng.

Trong phòng ngủ của Lâm Lôi.

Lâm Lôi đầu bị thương nên quản gia Hi Lý cũng bảo mọi người không nên đến làm
phiền nó, để Lâm Lôi nghỉ ngơi cho tốt. Trong khi ở bên ngoài Ô Sơn trấn đang
chìm trong cảnh hỗn loạn, thì trong phòng ngủ của Lâm Lôi lại vô cùng yên
tĩnh. Lâm Lôi bản thân cũng đang đắm chìm trong mộng đẹp.

“Đinh…”

Một âm thanh mỏng manh chầm chậm vang lên, chỉ thấy đạo đạo quầng sáng từ ngực
Lâm Lôi phát ra, sau đó quầng sáng bao phủ lấy Bàn long chi giới màu đen cũng
chậm rãi từ ngực Lâm Lôi bay lên, lơ lửng ở vị trí cách ngực Lâm Lôi chừng 10
ly thước.

Âm thanh mỏng manh ngày càng trở nên kịch liệt, quầng sáng bao phủ Bàn long
chi giới cũng càng ngày càng sáng.

May mắn là phòng ngủ của Lâm Lôi lúc này không có ai đến gần, nếu không nhất
định sẽ có người phải kinh ngạc đến ngây người. Mà bản thân Lâm Lôi thì vẫn
say sưa trong giấc mơ ngọt ngào, chẳng hề hay biết có sự lạ phát sinh từ Bàn
long chi giới.

“Toa!” Chỉ thấy vầng sáng trên bàn long chi giới đột nhiên kịch liệt co rút
lại, rồi sau đó hóa thành một đám lưu quang mênh mông. Đám lưu quang phát ra
từ ‘Bàn Long Chi Giới’ này phóng tới bên giường rồi trực tiếp hóa thành một
người.

Đây là một vị lão giả mặc bạch sắc trường bào, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hòa
ái.

Bàn long chi giới lúc này cũng trở nên vô lực rơi xuống trước ngực Lâm Lôi.
Lâm Lôi hàng mi khẽ động rồi sau đó từ từ mở mắt. Lập tức, nó nhìn thấy một vị
lão giả đang đứng bên giường mà từ trước đến giờ chưa từng gặp qua, không khỏi
kinh hãi: “Người, người là ai?”

“Tiểu tử kia, xin chào, tên ta là Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Thánh vực ma đạo sư của
Phổ Ngang đế quốc!” Hòa ái lão giả mỉm cười nói.

Mắt Lâm Lôi bỗng trợn trừng lên kinh ngạc: “Người, người là Thánh vực ma đạo
sư?”

Hòa ái lão giả tự tin gật đầu.

“Không đúng, lão gia gia, người vừa rồi có nhắc đến Phổ Ngang đế quốc? Phổ
Ngang đế quốc chẳng phải hơn 5000 năm trước đã bị diệt quốc rồi hay sao?” Lịch
sử của đại lục, Lâm Lôi nắm rất rõ ràng. Phổ Ngang đế quốc chẳng phải trước
khi gia tộc mình xuất hiện đã bị diệt quốc rồi hay sao? Tứ đại đế quốc hùng
mạnh hiện tại vốn không hề có Phổ Ngang đế quốc.

(Hết chương 18)

Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3