Truyện Ngã Thị Chí Tôn
“Đừng đánh nữa!” Tạ Thanh Vân lau máu trên mặt đứng dậy, thần sắc dữ tợn: “Thả người, người đâu mau thả người cho hắn!”Nói xong lập tức oán độc nhìn Vân Dương: “Vân Dương, ngươi xong rồi! Đánh mệnh quan triều đình, ngươi nhất định phải chết!”Vân Dương cười lạnh một tiếng: “Ta chết hay không còn không biết, nhưng ta đếm ba tiếng, người ta cần không xuất hiện, ngươi chết chắc!”Ánh mắt Vân Dương băng lãnh nhìn Tạ Thanh Vân.Tạ Thanh Vân có thể cảm giác được, sát cơ trong mắt Vân Dương không chút che giấu.
Hắn tin tưởng, nếu hắn thực sự không thả người, hắn liền chết chắc!Kẻ trước mắt là một tên điên!Nhưng trong lòng vạn phần nghi hoặc: Chỉ là một kẻ tàn quân mà thôi.Mất một cánh tay, hơn nữa còn vô số vết thương trên cơ thể.Có thể nói không còn nửa điểm giá trị lợi dụng.Lẩm bẩm nói: “Mấy người các ngươi…!Không có cả tư cách khiến ta động não…”Nghênh ngang rời đi!“…!Tức chết ta!” Tạ Võ Nguyên quát lớn một tiếng, thân thể ngửa ra, lại hôn mê bất tỉnh….Vân Dương mới vừa rời khỏi cửa lớn Tạ gia, liền thấy một tên gia hoat toàn thân diện đồ xanh ở phía đối diện.Một thân áo xanh.Áo lục, quần lục, giày lục, đai lưng lục, Nón…!Lục…Khóe miệng Vân Dương co quắp một hồi.Con hàng này trên nón xanh vậy mà còn cắm một nhánh trúc xanh!Người này thích màu xanh tới cỡ nào mới có thể cực phẩm như vậy a…Chỉ thấy gia hỏa này mặt mũi tràn đầy nhiệt tình đi tới, cười vui vẻ: “Ai nha nha…!Bội phục bội phục…!Ân, Vân công tử…!Đúng không? Thật sự quá sung sướng…!Quá sung sướng, ta nhìn rất thoải mái a…”Vân Dương một trận mộng.Gia hỏa này bị bệnh a?Tự nhiên quá sung sướng? Hắn không hiêu a?Vân Dương không biết.Từ sau khi hắn đối đầu với Tạ Thanh Vân, thanh niên áo xanh này chăm chú quan sát, hơn nữa vừa xem vừa vỗ đùi đen đét!“Quá đã nghiền…!Quá sảng khoái! Ngươi xem một chút người ta…” Thanh niên áo xanh líu lo không ngừng, ánh mắt nhìn Vân Dương như thấy được tuyệt thế thần tượng.“Đạo lý đều không cần, đúng! Chính là không nói đạo lý, thì sao! Lão tử chính là nhìn ngươi không vừa mắt! Thì sao! Quá vênh váo! Quá…!Cái này…!Ngọa tào tiểu tử này thật có gan, thật đánh a?!…!Quá ngưu, đánh nhỏ, lại còn đánh già…!Cái này cái này cái này…!Thần tượng a…”Công tử áo xanh không ngừng chỉ trỏ, phục sát đất, một bên hướng hai tên hộ vệ của bản thân thổn thức: “Thấy không…!Thấy không? Đây mới gọi là hoàn khố! Đáng thương ta mang danh hoàn khố nhiều năm như vậy, hôm nay tới Thiên Đường thành, mới minh bạch chân chính hàm nghĩa hai chữ hoàn khố…”“Ta trước sao có thể gọi ta là hoàn khố a…!Vị này mới là hoàn khố tổ tông a…!Thân là Thiên Đường nhân sĩ, lại mang danh huân tước quý tộc.Một lời không hợp, liền dám đánh mệnh quan triều đình…!Còn hơn cả lúc ta khi dễ người a…”“Nhưng người ta nói đánh là đánh, nhanh gọn lẹ…!Hơn nữa, căn bản không cân nhắc hậu quả gì…!Cái này cmn thoải mái, chậc chậc…”“Quả là gương sáng a…”“Đáng thương Vô Tà công tử Đông Thiên Lãnh ta mang danh hoàn khố nhiều năm như vậy mới phát hiện, cuộc sống trước kia đều là sống trên thân chó…”Thanh niên áo xanh một phen cảm thán, khiến hai tên hộ vệ càng nghe mặt càng đen lại.Ngài đã đủ vô pháp vô thiên, thế mà còn bội phục một gia hỏa bên đường đánh người…Nếu là khi trở về ngài cũng làm như vậy, nhìn không thuận mắt liền đánh một trận…!Lúc đó dù lão tổ tông cũng không bênh được ngài a.Con hàng này khi Vân Dương động thủ đã muốn tiến lên hỗ trợ.Nhưng bị hai tên hộ vệ liều mạng ngăncanr.
Giờ phút này vừa nhìn Vân Dương xong việc, liền nhanh chóng xông tới.“Vị công tử này ngươi là..” Vân Dương một mặt mộng bức.“Lão…!Tại hạ Đông Thiên Lãnh!” Thanh niên áo xanh rất nghiêm túc thân thiết tự giới thiệu: “Đông trong Đông Thiên, Thiên trong Đông Thiên, Lãnh trong Đông Thiên Lãnh.”(đông thiên là mùa đông)Vân Dương lập tức liếc mắt: “Tốt a, mùa đông…!Đúng là không nóng.”“Tên của ta là Đông Thiên Lãnh!” Đông Thiên Lãnh tức xạm mặt lại: “Ta họ Đông, tên Thiên Lãnh.”“Tên rất hay!” Vân Dương chân thành khen ngợi một câu.Không thể không nói, tiểu tử này hắn không biết là ai tự nhiên sẽ không phục.Nhưng, người đặt tên cho tiểu tử này, bản công tử quả thực phục sát đất!Người phải có trí tuệ cỡ nào, mới có thể đặt ra danh tự ‘Đông Thiên Lãnh’ như vậy..Nhà ngươi mùa đông không lạnh a?Đông Thiên Lãnh lập tức mừng rỡ.Người thường lần đầu nghe tên của hắn đều tỏ vẻ như ăn phải con ruồi? Vậy mà người trước mắt này không chút nghĩ ngợi lớn tiếng tán thưởng, Đông Thiên Lãnh lập tức vui mừng nhướng mày, thận trọng mà nói: “Hay chỗ nào?”Tốt chỗ nào?Vân Dương gãi gãi đầu, rốt cuộc nói: “Hay ở…!Đơn giản! Thô bạo! Ngay thẳng! Hơn nữa, ngụ ý sâu sắc, còn rất dễ nhớ.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3