Chương 13: 13


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Mảnh Nhạc

Xin chào, tôi là một bản nhạc chậm rãi nhưng lại vững vàng, như một làn sóng nhỏ cũng có thể là cuồng phong

Laya sang một tập khác tháo ra ruy băng quanh bó hoa trong tay, để mặt hoa rơi trên sàn, ngồi bệch xuống bên cạnh chúng, sau đó nằm ra sàn tập, bên tai là điện thoại đang thực hiện cuộc gọi đến một dãy số lạ, trên tay cô là mảnh giấy cách điệu màu cam nhạt cùng đường viền kim truyến, chữ viết in kiểu màu đen bên trong cùng số điện thoại, Laya mân mê nó trong tay, lẵng lặng chờ đợi “Cửa hàng hoa Lilian xin nghe ạ”: Giọng nói vui vẻ bên đầu dây vang lên khiến Laya kiềm không được nhìn qua điện thoại của mình “Em là Lilian sao?”: Laya nằm ngữa ra sàn, tay bắt qua che mắt, chờ đợi hồi đáp từ cuộc gọi “Vâng, Lilian, chị cần gì sao ạ?”: Lilian ở đầu dây có chút lo lắng với cách xưng hô tựa như người quen của đầu dây bên kia “Thật may mắn khi biết được em. Chị là Laya, Laya Eve, một trong những huấn luyện viên của anh trai em, Aiden Nelson. Chị hiện tại cần nhờ em giúp một chuyện”

Aiden khẽ vươn tay, dùng ngón trỏ của mình, chạm vào ngón trỏ của Laya, sau đó nhẹ nhàng di chuyển xuống ngón tay cô, khẽ chạm vào lòng bàn tay nho nhỏ âm ấm kia. Laya bỗng nhiên nhúc nhích ngón tay, sau đó cuộn lại nắm tay, xoay người, quay về phía của Aiden, hai tay thu lên, kề dưới má, Aiden lúc này nhìn thấy rõ vệt nước trên gương mặt cô, từ khóe mắt, kéo đến má, còn có dòng kéo đến tai, khóe môi bất giác nhếch, trong lòng có chút thoải mái. Gray cả người mùi rượu nhàn nhạt khẽ khàng mở cửa phòng tập bước vào. Cô bỏ tập trốn ra ngoài đi party vì có hẹn, mà Elijah lại sợ cô không quen đường, lại lạ người xung quanh nên láy xe theo sau. Hậu quả là để lại hai người Aiden cùng Laya không tiền, không xe ở lại đây. Trên tay cô là túi đồ ăn vẫn còn ấm nóng. Định là sẽ đánh thức cả hai cùng ăn bữa khuya, nhưng hiện tại bầu không khí trong phòng lại yên tĩnh đến lạ, mà đèn cũng không bật lên. Trên sàn là hai dáng người nằm cách nhau hai bó hoa, im lặng, không động đậy, Gray suy nghĩ gì đó một chút rồi rời đi, sau lại trở về phòng cùng với một tấm chăn khác. Laya mở mắt, ánh sáng bên ngoài quá mức chói chang khiến cô dù cố tránh né cũng vô ích, trở mình, lại mở mắt một lần nữa thì lọt vào tầm nhìn là gương mặt cua Gray cũng hướng về phía cô, chỉ là nằm ngược hướng so với Laya. Miệng của Gray mở tràn ra mùi rượu, bên mép còn có dòng nước chảy xuống. Laya nhìn thấy, nhịn không được đưa tay quẹt miệng, tay kia thì tìm kiếm điện thoại, sau đó mở khóa chụp hình mặt ngốc của Gray. Cô chuyển sang mục tin nhắn, là hình gởi của chú chó nhà cô, còn có dòng chữ theo kèm: “Nhớ cẩn thận, đừng quá sức”
Laya nhìn điện thoại một lúc lâu, sau đó mới hồi đáp: “Anh sẽ qua đây sao?” “Không gấp, nhưng sẽ. Joshep nói em bị sốt” “Cũng không đến nổi, chờ một chút”: Cô ngồi dậy, đưa tay chùi mặt qua loa, rồi lại nhìn Gray, vươn người thò tay vào túi áo khoác của cô, nhẹ nhàng kéo ra tai nghe, sau đó đứng dậy, thật khẽ khàng đi về phía bên khung cửa sổ sát đất, chậm chạp ngồi xuống sàn, để hai lòng bàn chân chạm vào nhau, ngồi thẳng lưng, đặt điện thoại qua bên cạnh mình, hai bàn tay phủ lên đầu gối, chậm rãi hít thở: “Phần thi có thay đổi” “Gray có nói với tôi tối hôm qua”, bên tai nghe đến giọng cười thật trầm: “Gray đã than vãn bài tập em đưa rất khó” Laya khẽ cười, ánh nắng khiến cô cảm thấy thật lười biếng bởi sự ấm áp dịu dàng đang bao lấy mình: “Nghe nói kịch bản sắp tới cũng có phân cảnh nhảy, coi như là chuẩn bị cho chị ấy” Sau đó là sự yên lặng kéo dài giữa đôi bên, Laya nhớ, Ivan luôn ít nói, ít cười, ít biểu cảm, luôn bận rộn nhưng vẫn đảm bảo sẽ đến chăm sóc cô, lo cho cô đầy đủ. Mấy năm nằm viện kia, cô đã tự hỏi rất nhiều vì sao người đàn ông này lại chịu dành thời gian cho một người xem như không còn gì như cô, anh ta cũng kiên nhẫn nói rằng là bởi vì yêu cô, muốn chăm sóc cho cô, hoàn toàn không bởi vì thứ gì khác, dù là gia đình hay gia tộc của cô. Lúc người đàn ông đó nhìn cô, cô đã cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bỏ chạy dù không biết lý do, ánh mắt anh ta luôn làm tâm trí cô chấn động. “Nếu không đi dự đám cưới, anh sẽ không qua sao?” “Tôi biết em nhất định sẽ đi” Laya hạ mi mắt, ánh mắt mất đi tiêu điểm, rơi vào mông lung: “Tại sao anh biết?” “Bởi vì em là Laya Eve, bởi vì tôi yêu em” Bài tập vẫn tiếp tục, từng bước chân, từng cú xoay, chuyển người, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại không ngừng nghĩ như cuộn phim được người ưa thích không ngừng quay ngược, Laya ngồi ở góc phòng tập, ôm lấy gối, lặng lẽ nhìn Gray cùng Aiden nhảy trên sàn. Gray tỉnh dậy không lâu sau khi cô kết thúc cuộc gọi với Ivan, sau đó cả hai cùng ra ngoài mua đồ ăn bởi Laya từ chối ăn đống thức ăn Gray mang về tối hôm qua. Thời điểm họ trở về thì lại thấy Aiden đang ăn đống thức ăn đó còn có Eli bên cạnh cũng đang thưởng thức. Ngay lập tức liền nhận được ánh nhìn từ trên xuống dưới của Gray với cô, Laya bật cười trước thái độ của Gray, mang túi đồ ăn đặt lên bàn, ngồi cạnh Aiden, sau đó cả bốn người cùng nhau ăn sáng. Điều Ivan nói vẫn còn vương trong tâm trí cô. Câu nói đó không lạ, nhưng hiện tại Laya tự hỏi, rốt cục cô là ai, là người như thế nào. Một thoáng mơ hồ trong tâm trí lại bởi vì ánh mắt của Aiden nhìn đến Gray lúc cô chuẩn bị xoay người mà cướp lấy tâm trí mơ màng của Laya: “Thì ra Aiden cũng có thể nhìn đến mềm mại như vậy”, nó vụt qua như tơ lụa, như làn nước ấm lướt qua kẽ tay, muốn thử lại.

Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3