Truyện [ĐN Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen
nhãi Hanji, 1 kẻ điên cũng thành viên của đội Erwin tỏ ra rất tiếc nuối khi không thể cùng chung đội với Ailynn, còn Ailynn thì chẳng có biểu hiện gì, chỉ lấy tay xoa đầu con nhãi 4 mắt rồi bỏ đi đâu đó. Điều mà Levi thắc mắc là tại sao Erwin không thu nạp Ailynn vào đội của mình? Mặc dù cô ta có tỏ ra vẻ không nổi trội đi chăng nữa, nhưng theo suy nghĩ của Levi, cái đôi mắt xanh tinh tường của Erwin không thể không nhận ra cô ta khác thường, nhất là khi trong cuộc trinh sát lần trước cô ta đã dễ dàng hạ gục một con Titan to lớn để cứu Isabel. Mặc dù cô ta có nói là do ăn may, nhưng Levi cảm thấy mình có ngu mới tin vào điều đó. Đến cả một lời nói dối cho hẳn hoi cô ta cũng chẳng buồn mở miệng. Levi cảm thấy có vẻ như cô ta đang lười biếng.Hoặc có lẽ là anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
Khi anh hỏi Erwin về vấn đề này, anh ta chỉ trả lời : Trước đây cô ta đã từng ở trong đội của tôi Một câu trả lời thật ngắn gọn, nhưng có hàng ngàn thứ chúng ta có thể suy ra từ câu trả lời đó. Nhưng Levi cũng chẳng buồn nghĩ nữa, anh nghĩ mình đã quan tâm đến một người chẳng thân quen gì quá mức bình thường rồi…. Thỉnh thoảng, Levi sẽ ngẩn người khi nhìn thấy bầu trời đêm lấp lánh những ánh sao sáng rọi. Nó làm anh nhớ đến cái đêm mà anh và Isabel, Farran đã cùng nhau ngồi trên sân thượng.Nhói…
Levi nghĩ rằng mình cần phải tập trung tinh thần hơn.Thật phiền phức.Levi nghĩ rằng mình sẽ ổn, kể cả có phải chiến đấu một mình đi chăng nữa…. Một buổi tối tĩnh lặng.Phải 2 tháng nữa quân Trinh Sát mới tiếp tục cuộc thám sát tiếp theo. Vậy nên căn bản những người lính đều có thời gian nghỉ ngơi dài hơn một chút.
Levi bước trên chiếc cầu thang dẫn đến sân thượng. Và thật bất ngờ làm sao, khi anh mở cánh cửa gỗ đã có chút mục nát ra, điều đầu tiên anh thấy là bóng lưng của một ai đó, cùng với một mái tóc đen dài xoã sau lưng, và đôi cánh trắng xanh thì lấp ló sau mái tóc ấy. Một bóng lưng khá quen thuộc. Có lẽ vậy. Hửm? Ailynn quay đầu lại : Là anh à?Levi không nói gì. Ailynn cũng chỉ nhìn anh một lúc rồi tiến lên phía trước, ngồi trên cái lan can bằng gạch, đôi chân cô ta vung vẩy trong không trung.
cũng ngồi xuống cạnh cô ta, nhưng tất nhiên là có một khoảng cách nhất định giữa 2 người.Hai người họ không ai làm phiền ai, tự ngồi một mình ngắm cảnh trời đêm. Những vì sao tinh tú đang chiếu rọi. Anh thích ngắm sao? Bỗng, Ailynn hỏiLevi hơi cau mày, cô ta không giống như kiểu người thích tám nhảm đến vậy.
Anh giống như một chú chim ấy Cô ta vẫn tiếp tục lảm nhảmBầu trời và những vì sao là 2 màu đối lập nhau.Levi cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng anh tính mượn nhờ đôi cánh của một con chim khác để bay sao? Hình như cô ta đã bật cười : Anh định sống trong quá khứ đến bao giờ?Levi hơi khựng người lại, đôi mắt anh trông có chút đáng sợ :
Cô muốn nói gì? Anh đang bị ám ảnh bởi cái chết của người đồng đội đấy Ailynn cười, cô ta vẫn đang ngửa mặt lên để ngắm sao nên Levi không rõ rốt cuộc cô ta đang nghĩ gìNhưng Levi không thể phủ nhận một điều, cô ta đúng. Nói ra nghe thật nực cười, nhưng một kẻ bị cho là máu lạnh, chẳng có chút lòng thương cảm nào khi đồng đội ngã xuống như anh lại bị cái chết của từng người trong số họ ám ảnh hàng ngày. Levi đã đồng ý với Erwin rằng anh sẽ chiến đấu, vậy nên anh sẽ không dừng lại. Nói cho anh nghe điều này nhé, Levi. Tôi thường không giỏi trong khoản nhớ tên người khác lắm Cô ta bật cười : Anh có biết tại sao không?Levi không trả lời. Người qua đường mà chết bao giờ cũng tốt hơn là người ở bên cạnh mình chết mà phải không? Cô ta cười, giọng nói nghe thật nhẹ nhàng : Mỗi lần nhớ một cái tên lại là một lần tăng thêm ràng buộc với điều gì đó quá phức tạp. Và tôi thì không thích điều này chút nào cảMột lúc lâu sau, cuối cùng thì Levi cũng đỡ mở miệng nói chuyện : Cô cảm thấy điều gì? Hmmmm… Ailynn chống cằm ra chiều đang suy nghĩ : Nói thật thì khi đồng đội chết tôi cũng thấy có chút tiếc nuối. Và bởi vì họ đã từng ở bên cạnh tôi, vậy nên tôi cũng rất cố gắng nhớ lấy mặt của họ. Nhưng rồi một thời gian sau thì tôi cũng sẽ quên mà thôi
Quên? Levi cau màyCó vẻ như anh bắt đầu không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta rồi. Với Levi mà nói, cứ mỗi lần có một ai đó ở bên cạnh anh chết đi, anh luôn luôn ghi nhớ khoảnh khắc ấy, và có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ có thể phai đi trong tâm trí anh. Những ước mơ, những khát vọng, những khuôn mặt trước khi chết, Levi luôn ghi nhớ điều đó. Và chúng trở thành một thứ gì đó ràng buộc anh phải tiếp tục chiến đấu. Không thể gục ngã. Bởi có quá nhiều người đã gửi gắm ước mơ ở chỗ của anh. Hm… Nói thế nào nhỉ? Giọng nói của Ailynn cắt đứt dòng suy nghĩ của anh : Có rất nhiều kí ức sẽ khiến cho con người ta đau khổ, nhưng rồi đến một khoảnh khắc nào đó tôi rồi cũng sẽ quên chúng đi, đúng hơn là tôi đã muốn quên chúng đi. Chúng chỉ là quá khứ mà thôi Cô ta đột nhiên quay mặt về phía anh. Và khoảnh khắc ấy, Levi đã thấy được đôi mắt tím rực rỡ còn hơn cả muôn vạn ánh sao ở trên bầu trời.
À, phải rồi. Có lẽ anh muốn gửi một lời cảm ơn đến cô ta. Cảm ơnAilynn nhướn mày : Hửm? Vì đã giúp tôi bay bằng chính đôi cánh của mình. Levi nhìn lên bầu trời. Lần tới liệu anh sẽ thoát khỏi cái lồng giam mục nát này chứ?Thế giới ở bên ngoài kia có lẽ sẽ rất rực rỡ.Tạm biệt,Farran.Isabel.Tôi sẽ sống tiếp.——————————————Chính tác giả cũng phải thừa nhận serie quá khứ của bộ này là serie hại não nhất mà tác giả từng viết (có lẽ 1 phần cũng là do tác giả còn non tay). Tác giả sẽ giải thích về một vài chi tiết trong chương này : Ailynn đã gọi Levi là 1 chú chim bởi khát khao được ra ngoài bức tường và khả năng chiến đấu của anh. Nhưng cô cũng nói Levi bay bằng đôi cánh của người khác, đôi cánh này là của Isabel, bởi Isabel đã mong được giúp đỡ quân Trinh Sát và được sống ở nơi có ánh nắng mặt trời, và có lẽ Farran cũng vậy.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3