Tôi không nhịn được hỏi: “Ai vậy?”
Anh ấy nhìn Đậu Đậu đang ngậm đĩa bay chạy về phía chúng tôi, giọng trầm đục: “Vợ tôi.”
Tim tôi thắt lại: “Nghe nói vợ anh… đã qua đời.”
Anh ấy ừ một tiếng.
Ngồi xuống băng ghế dài trên bãi cỏ:
“Đã hai năm rồi.”
Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Cô ấy cũng giống cô, khi nấu cháy thức ăn sẽ cho tỏi vào.”
Tôi đổ mồ hôi.
Hóa ra anh ấy đã nhận ra.
“Cô ấy cũng không giỏi nấu ăn, khoai tây thái cũng luôn rất dày.”
“Các cô thậm chí nấu ăn cũng có mùi vị giống nhau.”
Tôi đột nhiên cảm thấy chột dạ.
“Lúc nãy nhìn thấy cô ném đĩa bay.”
“Tôi suýt nữa nhìn nhầm thành cô ấy.”
Anh ấy duỗi thẳng chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, Đậu Đậu ngậm đĩa bay lại gần, muốn đưa cho tôi.
Tôi ra hiệu với nó.
Nó hiểu được.
Cúi đầu đưa đĩa bay cho Phó Xuyên.
Phó Xuyên cười: “Nhưng cô làm sao có thể là cô ấy được.”
“Trước đây khi tôi ở bên cô ấy, Đậu Đậu luôn lao về phía cô ấy không do dự.”
“Người c.h.ế.t không thể sống lại.”
“Chắc tôi thật sự điên rồi, sao lại nghĩ cô là cô ấy.”
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3