Truyện Bàn Long
Thấy thất cấp ma thú ‘Tấn Mãnh Long’ cùng thần bí ma pháp sư đã rời đi, Hoắc
Cách lòng như vừa trút bỏ được gánh nặng.
“Hi Lý thúc thúc” Ông ta trức tiếp quay về phía quản gia ‘Hi Lý’: “Người lập
tức an bài một số người đi tìm kiếm những kim tệ đã bị nung chảy trong đống
tro tàn đem luyện hóa thành kim khối, đám dong binh tiểu đội này không phải
hạng tầm thường, đoán chừng tiền tài cũng không ít, hy vọng có thể bù đắp được
những tổn thất lần này của Ô Sơn trấn chúng ta.
Hoắc Cách nhìn lại bốn phía, nơi đây lúc trước vốn từng là một dãy nhà mọc san
sát, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một đống hoang phế tiêu điều.
“Vâng, thưa đại nhân.” Hi Lý gật đầu đáp.
“Hi Nhĩ Mạn.” Hoắc Cách lại quay sang phía Hi Nhĩ Mạn đang đứng bên cạnh mỉm
cười: “Cảm thấy thế nào?”
Hi Nhĩ Mạn cũng gật gật đầu: “Một phen lo lắng sợ hãi a. Trông thấy thất cấp
ma thú ‘Tấn Mãnh Long’ cùng với vị thần bí ma pháp sư kia, ta chỉ biết Ô Sơn
trấn chúng ta đến một chút năng lực phản kháng cũng chẳng hề có. Bát cấp ma
pháp sư là ma pháp sư có địa vị cao quý và được tôn sùng, nếu nhất thời cao
hứng hủy diệt tiểu trấn của chúng ta, e rằng cũng chẳng có ai dám chỉ trích ma
pháp sư đại nhân chứ đừng nói đến chuyện trừng phạt.
Ma pháp sư có địa vị cực kỳ cao quý.
Một ma pháp sư bình thường địa vị cũng đã ngang hàng với quý tộc.
Còn bát cấp ma pháp sư thì kể cả có đối diện với quốc vương bệ hạ của một
vương quốc cũng không cần phải quỳ lạy hành lễ mà có thể trực tiếp đứng đối
thoại. Bởi vậy, có thể thấy được địa vị của bát cấp ma pháp sư được tôn sùng
đến như thế nào.
“Đúng, cho nên chúng ta thực quá may mắn. Ít nhất thì cư dân của Ô Sơn trấn
cũng không có ai phải bỏ mạng.” Hoắc Cách cười nói.
“Quả đúng là may mắn.” Hi Nhĩ Mạn cũng gật đầu cười đồng tình.
“Hi Nhĩ Mạn, ngươi phái người đi hỗ trợ Hi Lý thúc thúc, giải quyết cho xong
vấn đề chỗ ở cho những dân thường bị mất đi chỗ ở.” Hoắc Cách nhắc nhở.
“Vâng, thưa Hoắc Cách đại nhân.” Hi Nhĩ Mạn tuân lệnh.
Hoắc Cách quay về phía sau Hi Nhĩ Mạn nhìn kỹ lại, thắc mắc hỏi: “Ủa, Lâm Lôi
đâu? Mới rồi vẫn còn thấy ở đây mà?”
“Không rõ nữa, ta cũng không có chú ý.” Hi Nhĩ Mạn lắc đầu.
“Bẩm đại nhân, Lâm Lôi thiếu gia đã về rồi.” Hi Lý đứng bên cạnh lên tiếng.
“Nhưng vừa rồi trong lúc rời đi, thiếu gia có chút gì đó có vẻ không yên,
không biết là đang suy nghĩ điều gì.”
Hoắc Cách thoáng có chút trầm tư gật đầu.
Phủ đệ của Ba Lỗ Khắc gia tộc, mặc dù nhà cửa thì không nhiều lắm, nhưng số
phòng thì lại rất nhiều. Lúc trước, trong khi Ba Lỗ Khắc gia tộc vẫn trong
cảnh phồn hoa, đã từng có đến mấy trăm người cùng chung sống. Cho đến hiện
tại, mặc dù bên trong vẫn còn có người ở nhưng đã ít đi rất nhiều. Ngay cả một
đứa trẻ mới có 8 tuổi cũng một mình độc chiếm cả một dãy phòng.
Phòng ngủ của Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi đang ngồi một mình trên giường, nhíu mày suy tư.
Trong đầu nó không ngừng hiện ra cảnh tượng ‘Hỏa Xà Chi Vũ’ xuất hiện thật
kinh khủng, 7 con hỏa xà thân dài đến mấy chục thước cùng bay lên không trung,
hỏa lãng bao phủ trên bầu trời. Chỉ chớp mắt bị vây trong biển lửa, cả 1 dong
binh tiểu đội bao gồm cả cường đại chiến sĩ lẫn ma pháp sư đều bị đốt thành
tro than.
“Ma pháp sư thật mạnh a.”
Lâm Lôi trong lòng có phần rung động: “Ta mặc dù có huyết mạch của Long huyết
chiến sĩ, nhưng mật độ của huyết mạch lại mỏng, hơn nữa huyết mạch của Long
huyết chiến sĩ còn mâu thuẫn với đấu khí mật điển, điều này… hạn chế rất nhiều
chiến sĩ đạo của ta trên con đường phát triển tới cực hạn. Không biết ta… có
thể trở thành ma pháp sư không nhỉ?”
Nó đột nhiên có ước muốn trở thành một ma pháp sư.
“Tấn mãnh long nọ cũng thật khủng bố, nếu ta cũng có được một Tấn mãnh long
như vậy…”
Trong đầu Lâm Lôi bỗng nhớ lại cảnh tượng về Tấn mãnh long.
Long vĩ như một tia chớp, chỉ tùy ý vung lên mà có thể phá nát cự thạch, hủy
diệt phòng ốc. Thân hình thì to lớn chẳng khác nào một chiến xa khổng lồ trong
quân đội. Một khi lao nhanh, thân thể của Tấn mãnh long với lân giáp cứng rắn
bao bọc, sẽ tuyệt đối vô cùng kinh khủng.
“Ma thú. Không biết làm thế nào mới có thể thu phục được một ma thú đây?”
Trong lòng nó cũng khát khao được sở hữu một ma thú.
Chẳng biết là có chuyện gì mà nằm trên giường, Lâm Lôi mặc kệ thế nào cũng
không thể ngủ được. Lật qua lật lại trên giường, trong đầu tràn ngập toàn là
cảnh tượng về ‘Tấn Mãnh Long’ khổng lồ cùng với hình ảnh ma pháp sư thần bí
thi triển ‘Hỏa Xà Chi Vũ’.
“Lâm Lôi, sao vậy?” Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Lâm Lôi lập tức bật thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn, chính là phụ thân Hoắc Cách.
Lúc này, Hoắc Cách đang mỉm cười nhìn về phía nó.
“Phụ thân.” Lâm Lôi cung kính hô, đột nhiên trong lòng đầy nghi hoặc: “Cha
cười với ta? Lại có vẻ mặt thế này sao?”
Hoắc Cách đối xử với Lâm Lôi vô cùng nghiêm khắc, rất ít khi mỉm cười thân
thiết với nó. Đặc biệt là vẻ mặt lúc này, lại càng khiến cho Lâm Lôi thêm phần
kinh ngạc.
“Không sai, không sai.” Hoắc Cách tán dương nhìn Lâm Lôi. “Không hổ là nam
nhân của gia tộc Long huyết chiến sĩ chúng ta. Có phẩm chất ưu tú nhất của
chiến sĩ, nếu đời sau của Long huyết chiến sĩ mà lại e ngại chuyện sinh tử, e
ngại cảnh chém giết đẫm máu thì thực là đáng cười.”
Lâm Lôi vừa nghe liền hiểu được ngay. Phụ thân nói như vậy hẳn là đã nhìn thấy
việc mình chứng kiến cảnh Tấn mãnh long nghiến nát ‘Lộ Gia’ một cách đẫm máu
mà không khiếp sợ.
Nó có chút kinh ngạc: “Phụ thân, người nhìn thấy sao?”
“Chuyển động của Tấn mãnh long lớn đến như vậy, ta làm sao lại không thể cảm
nhận được mà tới cơ chứ. Khi Tấn mãnh long vừa tới Ô Sơn trấn chúng ta, ta đã
đến rồi, chỉ là ta đứng ở một góc khác. Biểu hiện của con lúc đứng cạnh Hi Nhĩ
Mạn, ta đều thấy hết.” Hoắc Cách gật đầu đáp.
Lâm Lôi khẽ nở nụ cười.
Lúc ấy, ngoại trừ lúc đầu có phần hoảng sợ ra, sau đó thì nó bắt đầu cảm thấy
nhiệt huyết sôi trào. Có thứ xúc động trước cảnh chiến đấu như vậy, Lâm Lôi
hoài nghi không hiểu duyên cớ có phải là do huyết mạch của Long huyết chiến sĩ
hay không nữa.
Hoắc Cách cười nói: “Lâm Lôi, mọi việc hôm nay đã khiến con cảm thấy rung động
rất lớn có phải không. Rung động làm con ngay đến cả bữa cơm cũng quên luôn
rồi à?”
“Bữa cơm?” Lâm Lôi sửng sốt.
“Ọc ọc…” Lúc này bộ máy tiêu hóa của Lâm Lôi cũng reo lên, đến tận bây giờ nó
mới nhớ ra là khi mình tham gia buổi huấn luyện tối, còn chưa kịp bắt đầu huấn
luyện thì đã gặp ‘Tấn Mãnh Long’ cùng ma pháp sư thần bí.
Theo đạo lý thì khi trở về cũng là đến giờ cơm.
Chỉ là trong đầu Lâm Lôi tràn ngập những rung động tâm linh, toàn là ‘Hỏa Xà
Chi Vũ’ cùng ‘Tấn Mãnh Long’.
“Cha, con có điều muốn hỏi rằng chúng ta là thế hệ sau của gia tộc Long huyết
chiến sĩ thì có thể trở thành ma pháp sư được hay không?” Cánh tay Lâm Lôi
không tự chủ được bấu chặt lấy mép giường, con mắt cũng chăm chú nhìn phụ thân
đăm đăm.
Hoắc Cách sửng sốt, trong lòng lập tức hiểu rõ, nhi tử của mình đang muốn trở
thành ma pháp sư.
“Có thể.” Ông ta gật đầu đáp.
Lâm Lôi ánh mắt tràn ngập vẻ vui sướng.
Hoắc Cách khoát khoát tay, ra hiệu cho nó bình tĩnh trở lại, sau đó nói: “Lâm
Lôi, gia tộc Long huyết chiến sĩ chúng ta trong lịch sử cũng từng xuất hiện ma
pháp sư, chỉ có điều có đúng 2 vị. Con chắc cũng biết, ma pháp sư vô cùng coi
trọng ‘thiên phú’. Gần như trong một vạn người bình thường thì chỉ có một là
có cơ hội trở thành ma pháp sư. Hy vọng thật quá xa vời. Cho nên con cũng đừng
nên ôm kỳ vọng quá lớn.”
Lâm Lôi lắc đầu.
“Phụ thân, dù chỉ có 1 tia hy vọng, con cũng sẽ tranh thủ.” Sắc mặt nó tỏ ra
thực sự nghiêm túc.
Hoắc Cách nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc của đứa con trai mới có 8 tuổi của mình,
thực sự lúc bình thường thì cái vẻ mặt nghiêm túc của một đứa bé con trông rất
là buồn cười. Có điều, trong lúc này Hoắc Cách lại không cười.
Ông ta trầm tư trong chốc lát, đoạn nói: “Lâm Lôi, hàng năm khi đến đợt tuyển
quân, cũng là lúc cuối thu, tại vương đô ‘Phân Lai thành’ cũng có tổ chức đợt
kiểm tra để chiêu thu ma pháp đệ tử. Con nếu thực sự muốn, thì đến cuối mùa
thu năm nay hãy đi thử đi.”
“Đến cuối mùa thu? Chẳng phải chỉ còn có nửa năm nữa thôi sao?” Trong đôi mắt
Lâm Lôi lộ rõ vẻ hưng phấn vô cùng.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3