Truyện Bàn Long
Tiểu Ảnh thử đoán rằng Lâm Lôi tới Ô Sơn để tìm thỏ hoang. Chỉ có điều lần này
Lâm Lôi không đi về phía Ô Sơn mà tiến thẳng về phía trước cùng với một người
khác. Điều này khiến tiểu Ảnh thử có chút luống cuống.
“Chi chi, chi chi…”
Nó quyết định phóng thật nhanh về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi đã dứt khoát ra đi nhưng bỗng phát hiện chân mình như đang bị níu lại,
vừa cúi đầu nhìn thì chính là tiểu Ảnh thử. Tiểu Ảnh thử đứng thẳng lên, 2
chân trước ôm lấy Lâm Lôi, đôi mắt đáng thương cứ long lanh nhìn nó, cứ như là
đang rơi lệ vậy.
“Ủa, tiểu Ảnh thử, ngươi sao lại tới đây?” Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Hi Nhĩ Mạn đang đi bên cạnh cũng quay đầu nhìn sang, vừa nhìn thấy tiểu Ảnh
thử thì nhất thời kinh hãi nói: “Ma thú? Chẳng lẽ là Phệ thạch thử?” Ông ta
đối với các loại ma thú thì không biết rõ lắm, chỉ biết rằng đã từng có cả một
đội quân bị Phệ thạch thử cắn xé, cho nên bình thường, quân nhân đối với các
loại thú dạng chuột có phần tương đối sợ hãi.
“Lâm Lôi, cẩn thận.” Hi Nhĩ Mạn lập tức một cước phóng ra, Lâm Lôi chỉ vừa mới
nhìn thấy ảo ảnh thì cước đã tới sát bên người tiểu Ảnh thử.
Nhưng tiểu Ảnh thử tốc độ còn nhanh hơn, loáng cái đã xuất hiện trên vai Lâm
Lôi rồi.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, xin dừng tay.” Lâm Lôi rốt cuộc cũng có phản ứng.
Hi Nhĩ Mạn ngẩn ra.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, nó chính là con vật mà ta nuôi dưỡng tại hậu viện.” Lâm
Lôi vội vàng nói. “Tiểu Ảnh thử, ngươi nói xem, có đúng không?”
Tiểu Ảnh thử tựa hồ như hiểu được lời Lâm Lôi nói, cái đầu nhỏ gật gật.
Hi Nhĩ Mạn kinh ngạc nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi, ngươi nói ngươi nuôi… nuôi ma
thú?”
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, chờ một chút để ta bảo tiểu Ảnh thử mau trở về.” Lâm
Lôi trở tay đã đem tiểu Ảnh thử bế dựng lên, quay về phía nó nói: “Tiểu Ảnh
thử, ta phải cùng Hi Nhĩ Mạn thúc thúc rời đi, tới vương đô ở đằng xa. Vương
đô là nơi mà ngươi không thể tới được, có biết không hả?”
Tiểu Ảnh thử đối lại chỉ tỏ vẻ đáng thương long lanh nhìn Lâm Lôi, cứ như là
đang khóc.
Lâm Lôi thả tiểu Ảnh thử trên mặt đất, phất tay nói: “Ngươi về đi.” Sau đó chỉ
ngón tay về phía con đường của mình. “Ta phải đi đường này, tới vương đô.”
Nói rồi phất tay, Lâm Lôi tiếp tục đi tới.
“Chi, chi chi…” Tiểu Ảnh thử đứng yên tại chỗ nhìn Lâm Lôi.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, chúng ta đi thôi, ha ha, tiểu Ảnh thử rất thông minh,
nó hiểu được ý ta.” Lâm Lôi quay sang Hi Nhĩ Mạn đứng bên cạnh nói. Hi Nhĩ Mạn
cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, sau đó thì cười cười rồi lại
tiếp tục cùng Lâm Lôi cất bước.
Thấy Lâm Lôi cùng Hi Nhĩ Mạn cứ đi xa dần, tiểu Ảnh thử vẫn đứng yên tại chỗ
mà nhìn theo.
“Chi chi…”
Tiểu Ảnh thử đột nhiên kêu to lên, đồng thời hóa thành một điểm ảnh màu đen
thoắt cái đã ở xa tận hai, ba mươi thước. Tốc độ nhanh đến kinh người, đồng
thời cả thân hình vút đi. Lâm Lôi cùng Hi Nhĩ Mạn đang vừa đi đường vừa nói
chuyện, Hi Nhĩ Mạn đột nhiên có cảm giác phía sau có một thứ gì đó đang rất
nhanh lao tới, không khỏi ngoái đầu lại.
“Roẹt…”
Căn bản không cho phép Hi Nhĩ Mạn kịp ngăn cản, ảo ảnh nọ đã bất ngờ lao đến
bên chân Lâm Lôi, trực tiếp cắn vào chân Lâm Lôi một phát.
“A!” Một trận đau đớn kịch liệt khiến Lâm Lôi phải nhảy dựng lên.
Vừa nhìn lại là tiểu Ảnh thử. Lúc này tiểu Ảnh thử lại dùng ánh mắt oan uổng
đáng thương nhìn Lâm Lôi, Lâm Lôi xem lại chân mình thì có một vệt máu chảy
ra, có phần vô cùng bất mãn. Chỉ có điều nhìn lại bộ dạng của tiểu Ảnh thử thì
không thể nào mà tức giận nổi.
“Lâm Lôi, không việc gì chứ?” Hi Nhĩ Mạn đứng bên hỏi.
“Không việc gì ạ.” Lâm Lôi cười cười.
Đột nhiên – một đạo quang mang màu đen dày đặc bao phủ lấy tiểu Ảnh thử. Chỉ
thấy tiểu Ảnh thử từ khóe miệng nhổ ra một búng máu tươi, búng máu đó vừa là
máu của Lâm Lôi, lại vừa có cả máu của tiểu Ảnh thử. Búng máu tươi quỷ dị đó
hình thành nên 2 khối chính phụ hình tam giác màu đen, đồng thời đạo đạo quang
mang dày đặc màu đen cùng dung nhập vào trong đó, hình thành nên một ma pháp
trận vô cùng quỷ dị. Từ ma pháp trận tán phát ra nồng nặc khí tức hắc ám.
Cả Hi Nhĩ Mạn cùng Lâm Lôi đều khiếp sợ nhìn cảnh này.
“Đây là, chẳng lẽ…” Lâm Lôi trong lòng thầm đoán.
Từ trong Bàn Long chi giới, Đức Lâm Kha Ốc Đặc bay đến, kinh hỉ khiến chòm râu
bạc cứ dựng đứng cả lên: “Lâm Lôi, tên tiểu tử kia đang bố trí Bình đẳng khế
ước.”
“Thật sự là Bình đẳng khế ước?” Lâm Lôi trong lòng sửng sốt, cho dù đã đoán ra
nhưng trong lòng vẫn có chút khiếp sợ.
Chỉ thấy hắc sắc ma pháp trận quỷ dị nọ chia ra làm 2, trong đó một khối hình
tam giác màu đen bay vào trong cơ thể Lâm Lôi, mặt khác, cái còn lại thì bay
vào trong người tiểu Ảnh thử. Nhìn thấy cảnh tượng này, Hi Nhĩ Mạn đứng bên
cạnh cũng khiếp cả hồn.
“Lâm Lôi, không việc gì chứ?” Hi Nhĩ Mạn có chút lo lắng cho Lâm Lôi.
“Không có việc gì, ta rất ổn.” Lâm Lôi lúc này đã cảm thấy giữa mình và tiểu
Ảnh thử có một sự liên hệ về tâm hồn.
Lúc này, giữa con đường vắng vẻ yên tĩnh, Lâm Lôi và tiểu Ảnh thử cùng nhìn
nhau, đồng thời cũng bắt đầu tiến hành những trao đổi đầu tiên.
“Tiểu Ảnh thử, ngươi tên gì?” Lâm Lôi trong lòng trực tiếp hỏi.
Hắc sắc Ảnh thử có chút hưng phấn: “Bối Bối…”
Lâm Lôi lẳng lặng nhìn tiểu Ảnh thử.
“Tiểu Ảnh thử vừa nói gì?” Lâm Lôi căn bản không nghe rõ.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc râu tóc bạc trắng đứng bên cạnh, trong lòng truyền âm nói:
“Lâm Lôi, tiểu Ảnh thử này vẫn còn trong giai đoạn thơ ấu, hoàn toàn không có
cách nào phát ra những âm tiết một cách chính xác, hay chính là trao đổi với
linh hồn ngươi. Sợ rằng cũng chỉ có thể nói cho ngươi nghe những ý tứ đơn giản
mà thôi.”
Linh hồn liên hệ lẫn nhau, Lâm Lôi lúc này cũng có thể cảm thấy tiểu Ảnh thử
trong lòng vô cùng hưng phấn. Chỉ có điều là nó không thể nói được chuẩn xác
những âm tiết mà thôi.
“Ừ, ngươi nói Bối, Bối cái gì nhỉ, ta gọi ngươi là ‘Bối Bối’ nhé, thế nào?”
Lâm Lôi cười ha ha nhìn tiểu Ảnh thử.
Tiểu Ảnh thử làm ra bộ trầm tư, sau đó sung sướng gật gật đầu.
“Bối Bối.” Lâm Lôi vui vẻ mở miệng gọi.
“Chi chi…” Tiểu Ảnh thử lập tức kêu lên hưởng ứng.
“Bối Bối!”
“Chi chi…”
“Bối Bối!”
“Chi chi…”
Một thiếu niên tám tuổi cùng với một tiểu Ảnh thử cùng hưng phấn cứ hô mãi
không thôi.
“Lâm Lôi, này, xảy ra chuyện gì vậy?” Hi Nhĩ Mạn lúc này mới có phản ứng, đôi
mắt không khỏi trợn tròn. “Lâm Lôi, vừa rồi cái hắc sắc ma trận kia đã xảy ra
chuyện gì vậy? Cuối cùng đã phát sinh sự tình gì, ngươi không sao chứ?”
Hi Nhĩ Mạn đã từng nghe nói trong Hắc ám ma pháp có loại ma pháp dùng để
nguyền rủa.
Chẳng lẽ Lâm Lôi trúng phải lời nguyền hay sao?
Đối với một người chỉ có chút hiểu biết mơ hồ về ma pháp như Hi Nhĩ Mạn, trong
lòng không khỏi có chút lo lắng sợ hãi.
“Ha ha, không việc gì. Chỉ là Bối Bối đã trở thành ma thú của ta.” Lâm Lôi lúc
này rất cao hứng. “Lại đây, Bối Bối, leo lên vai ta.” Tiểu Ảnh thử cùng lúc
kêu lên một tiếng vui mừng, thoáng chốc đã leo lên tới vai Lâm Lôi.
“Ngươi… thu phục được nó?” Hi Nhĩ Mạn cảm thấy choáng.
Hi Nhĩ Mạn dù sao cũng đã từng thấy tận mắt, biết rằng việc thu phục được một
ma thú là điều vô cùng khó khăn. Vậy mà vừa rồi Lâm Lôi lại thu phục được một
ma thú.
Hi Nhĩ Mạn thúc thúc cảm thấy mình như đang lạc vào trong mộng: “Ngươi, ngươi
cũng không có Linh hồn khế ước quyển trục, điều này, điều này là như thế nào?”
“Đúng rồi, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc.” Lâm Lôi hì hì cười nói. “Chúng ta mau nhanh
lên, vương đô Phân Lai thành vẫn còn xa lắm.” Vừa nói, Lâm Lôi vừa kéo tay Hi
Nhĩ Mạn tiếp tục hành trình phía trước đi tới vương đô.
Còn tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ thì hưng phấn đứng trên vai Lâm Lôi cứ liên tục kêu
lên chi chi.
Cùng với tiếng kêu của tiểu Ảnh thử, 2 người 1 chuột cứ dần dần khuất bóng xa
tít phía cuối con đường.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3