Lục Lâm cười cười, nói: “Người ta cũng giúp chúng ta lâu như vậy.” Hắn phải tạo cho thôn dân có một loại ấn tượng là nếu như có quan hệ tốt với hắn thì có thể kiếm tiền, có thứ tốt để ăn, dù sao thì bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*, chiếm tiện nghi của hắn, sau này có nói xấu thì cũng phải dè chừng một chút.
*Bắt người tay ngắn cắn người mềm: ăn, uống của người ta thì ăn nói với người ta cũng phải có chừng mực hơn.
“Đã trả tiền rồi mà.” Ý nghĩ của Trần Tiểu Mễ không khác với Trần Tiểu Thái bao nhiêu.
Lục Lâm cười cười, nói: “Không phải Tiểu Thái còn phải cưới vợ sao? Cần phải tạo cho nó mấy mối quan hệ tốt chứ.”
Trần Tiểu Mễ liếc xéo Lục Lâm, Tiểu Thái vẫn còn nhỏ a, Lục Lâm lo lắng chu đáo như vậy đúng là có hơi sớm. “Không phải chúng ta có tiền sao.” Có tiền mua một người về là được rồi.
Lục Lâm cười cười, nói: “Cũng không tốn bao nhiêu.”
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: “Ngươi không sợ tốn công thì tùy ngươi.”
…………
Trương Đại Hổ đi theo bên người Trần Tiểu Thái, hai mắt có chút tỏa sáng nói: “Tiểu Thái, ngươi muốn mời chúng ta ăn cái gì a?”
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: “Phải!”
Gần đây có rất nhiều người chơi với nó, nhưng Trần Tiểu Thái vẫn cảm giác được giữa những người này và nó có một tầng ngăn cách, vốn dĩ Trần Tiểu Thái còn cho rằng nếu nó nói muốn mời mấy tiểu hài tử này ăn cái gì, bọn họ sẽ cự tuyệt, lại không nghĩ tới tất cả mọi người đều cảm thấy rất thích thú.
Nhưng vẫn có mấy đứa, chắc là do người nhà dặn dò cái gì đó cho nên có chút lo lắng, nói là lãnh tiền rồi về nhà, Trần Tiểu Thái cũng không miễn cưỡng.
Trương Đại Hổ phi thường hứng thú với chuyện Trần Tiểu Thái muốn mời khách, thời điểm mấy hài tử đưa dã môi đến chỗ Lục Lâm, thường xuyên ngửi được mùi thức ăn, mấy tiểu hài tử đã sớm nhớ thương đồ ăn nhà Trần Tiểu Thái từ lâu, chỉ là ngại mở miệng mà thôi, lần này Trần Tiểu Thái có lời mời, bọn nó sao có thể từ chối chứ.
Mấy đứa cầm rổ tới nhà Trần Tiểu Thái, Lục Lâm đi ra, cười cười, nói: “Mọi người vất vả rồi.”
Mấy tiểu hài tử đi vào nhà, liền nhìn thấy trên bàn bày mấy cái chén lớn, mỗi chén đều có nắp đậy lại.
Lục Lâm mở nắp ra, một đám tiểu hài tử liền thấy được bánh trôi trắng trẻo mập mạp trong chén.
Rất nhanh Lục Lâm đã nghe được một trận thanh âm nuốt nước miếng, vốn dĩ có mấy tiểu hài tử muốn đi về nhưng vừa nhìn thấy bánh trôi, lập tức đã không muốn về nữa.
“Ta có chuẩn bị một chút thức ăn, nếu mấy đứa thích ăn thì cứ ăn tự nhiên.”
Trương Đại Hổ dẫn đầu làm gương, đi qua cầm một chén, lấy muỗng múc mấy cái bánh trôi ăn.
Mấy tiểu hài tử lập tức bị lôi cuốn, sôi nổi vọt tới bàn ăn, sợ chậm một chút liền bị đoạt đi.
Trần Tiểu Thái nhìn bộ dạng như hổ đói của mấy đứa bạn mà trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Trước kia còn nói không ăn đâu, kết quả không một đứa nào đi cả.
Mấy tiểu tử choai choai, ăn đến nghèo cha mẹ, Lục Lâm đã chuẩn bị không ít bánh trôi, nhưng vẫn bị mấy tiểu hài tử chén sạch, mấy tiểu hài tử ăn đến suýt chút nữa đi không nổi.
Mấy đứa Trương Đại Hổ ăn đến khoái trá, liền thân cận với Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch hơn rất nhiều.
Trần Tiểu Mễ từ trong phòng đi ra, nhìn mấy cái chén trống rỗng, trợn trắng mắt, nói: “Một đám thùng cơm.”
Thời điểm mấy tiểu hài tử kia tới, Trần Tiểu Mễ cũng ở nhà, bất quá, Trần Tiểu Mễ đại khái cũng biết thanh danh của mình ra sao, nên cũng không lộ diện.
Lục Lâm nghiêng nghiêng đầu, nói: “Đúng vậy.”
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3