Truyện Mảnh Nhạc
Xin chào đằng ấy, tôi là bản nhạc về nỗi nhớ, có cả niềm vui, có cả nỗi buồn, còn có cả da diết.
Aiden như thường lệ ở trước cổng khu thi đấu để chờ thầy Eli đến. Thầy luôn bảo không muốn học trò của mình một mình một người đi vào chiến trường, cho nên, anh phải chờ. Nữa đoạn đường kia, Laya đã gật gù tỉnh lại, bảo muốn anh láy xe về lại căn phòng của anh, sau đó cô láy xe đi, về sau cũng không còn nghe thêm tin tức hay bất kì cuộc gọi nào khác. Anh không nghĩ nhắn tin hay gọi điện cho cô, bởi cuộc hẹn nếu cần đều là Laya tự mình đưa ra lịch trình trước, hoặc là đột ngột gọi đến cho anh, hoặc là, trực tiếp tìm đến cửa. Tuy rằng phương thức tìm người của Laya có chút tùy hứng nhưng chung quy Aiden cũng không mấy để tâm, cũng chưa từng chờ mong. Có lẽ vẫn chưa thành thói quen đi. Đều là người trưởng thành, đều có cuộc sống riêng, bọn họ cũng chưa từng mở miệng nói chuyện cá nhân khi nào, cho nên việc nhắn tin hỏi thăm xem ra vẫn quá mức miễn cưỡng. Nhưng hiện tại Aiden cứ cách một chốc lại nhìn điện thoại. Anh đã nghĩ đến thầy Elijah, cũng đã nghĩ đến Laya, thắc mắc xem liệu cô sẽ đến hay không, hay sẽ là lời xin lỗi khi không thể đến. Rồi anh lại nhớ đến sự vắng mặt của cô ở buổi thi đầu tiên của mình. Đã không có một lời giải thích hay cố ý đề cập đến nó từ Laya trong suốt quá trình, mà Aiden đã nghĩ, anh không có đủ quyền hạn để thắc mắc đến việc đó. Có thể anh chưa đủ tốt để Laya dùng thời gian của cô ấy để xem một buổi diễn thi nhỏ bé mở màn của mùa. Câu nói của bình luận viên khiến Eli ngạc nhiên, bởi không chỉ ông mà đám người giám khảo cũng chắc chắn có thể cảm nhận được sự khác biệt của Aiden dành cho phần trung tâm vô hình kia. Trong đầu lại thoáng nhớ đến buổi thi đầu tiên, Eli hiện tại quả thực không nên khóc hay cười: “Đồ đần này”. Ông than thở, lắc đâu, hai tay đưa vào túi quần, cơ thể thả lỏng nhìn đến người học sinh tâm huyết thứ hai của mình an toàn kết thúc phần thi của cậu ta. Không mắc lỗi, phần thi sinh động, rất nhanh liền chiếm vị trí đầu bản sau khi kết thúc phần thi của mình. Cả Aiden lẫn Eli đều ngẩng người, yên lặng dành năm phút cuộc đời nhìn lên bảng đểm, mặc kệ cho câu hỏi của người điều khiển chương trình sau cùng chỉ đành bất lực chờ họ tỉnh lại, chờ họ xin lỗi một lượt cho sự vô ý của mình rồi mới có thể tiếp tục phỏng vấn phần thi của Aiden. Kết thúc đêm thi, Aiden cũng không phải người về nhất, nhưng vị trí chung cuộc lại vừa đủ khiến cho anh bước tiếp lên nấc thang kế đến, Eli đánh vào vai anh một đánh thật mạnh: “Khá lắm, lần này không được phép thua nữa!” Aiden nhìn qua ông: “Thầy, con vẫn không cảm được nhạc”
Nét mặt vẫn còn thoáng qua nét vui vẻ của Elijah triệt để bị lời này của Aiden đụng vỡ nát, muốn đưa tay đập vào ót anh thật mạnh với ý nghĩ là đánh để cho anh tỉnh người. Ở một nơi nào đó, Laya được người đỡ trở lại ghế ngồi, liên tục hỏi han xem cô có ổn hay không, cố gắng hít thở, sau đó mỉm cười lắc đầu bảo họ rằng cô không sao thì một bên lại thấy được điện thoại đang sáng lên, bên trên là tên của Olivia đang nhấp nháy: “Có thể đưa giúp tôi điện thoại hay không? Cảm ơn”. Cô mệt mỏi nhận qua điện thoại đã được bật chế độ loa ngoài “Này Này, Laya, Laya, cái cậu Nelson gì đó, học trò của cậu được nổi tiếng rồi kìa. Tôi đã xem phần thi, rất tốt nha”: Olivia bên đầu dây giọng điệu nghe thật vui vẻ “Tốt ra sao?”: Laya xoa xoa lưng, đưa tay nhận túi nước ấm từ người nọ đưa qua, gật đầu một cái “Nhảy rất đẹp!”: Oliva cao giọng đầy tự tin cùng chắc chắn
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3