Truyện Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ
Nhanh chân chạy về phòng thay bộ đồ khác, còn nhớ hồi chiều hầu nữ trưởng nói sẽ cho người qua chắc không thấy tôi nên đã rời đi, dù gì bây giờ tôi cũng không thích bà ta cho lắm.
Lúc vừa bước ra ngoài tôi vô tình nghe Arika hét lên mới biết được thì ra bà là dì của cô ta, bảo sao lại lộng hành như thế bao năm mà không sao, thật thất vọng còn nghĩ bà ấy là người phân minh lắm.Chỉ thay bộ đồ khác vào rồi nhanh chân chạy về phía nhà ăn, mong anh ta không bị đói mà lên cơn muốn giết tôi, vội chạy vào còn chưa kịp thở đã nghe thấy những tiếng nói đổ dồn về phía tôi “Ôi trời, sao lại thành bộ dạng như vậy chứ”Ông chú béo hốt hoảng mà nhìn tôi, bản thân bây giờ nào có nghĩ nhiều được như vậy “Không cần lo cho con, chú mau làm đồ cho công tước đi, chỉ sợ trễ mất rồi”Những người trong nhà bếp trấn an: “Không cần lo đâu, ngài ấy thường dùng bữa khá trễ, trước khi dùng sẽ sai người đến dặn dò chuẩn bị, cô chỉ cần mang qua đó là được”Cuối cùng tôi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, còn tưởng bản thân xảy ra nhiều chuyện như vậy đến trễ anh ta nổi giận thì xong đời, chưa vui mừng bao lâu tôi thấy một người lính gác bước vào nói chuẩn bị đồ ăn tối cho ngài ấy, thật may mắn biết bao vừa kịp thời gian.Sau khi dặn dò mọi người chuẩn bị ông chú béo tiến lại hỏi han: “Sao lại thành cái dạng này, ai dám bắt nạt cô sao, đã báo chuyện này lên ngài ấy chưa?”Tôi cười cười trấn an, biết ông ấy cũng là lo lắng cho mình “Con không sao, chỉ là chút xích mích mà thôi”Ông thở dài “Thật tình, nhất định phải báo lại công tước đấy, ngài ấy sẽ không bỏ qua đâu, sao nỡ để khuôn mặt con bé thành như vậy cơ chứ”Không nhịn được bật cười, tâm trạng cũng tốt lên được chút, đột nhiên bụng tôi kêu lên biểu tình, buổi chiều tối dự định xuống nhà ăn để ăn chút gì đó mà thành ra chuyện như vậy bây giờ dù đói cũng chẳng còn gì để ăn.Ông ấy đột nhiên đưa tôi một bát mì: “Cô ăn này đi, bụng kêu đến như vậy nhất định không ăn gì đúng không?”Bản thân thầm cảm động muốn rơi nước mắt, nhất định sau này tôi sẽ đối xử tốt với chú, sẽ không gọi là ông chú béo nữa, thấy cặp mắt như muốn khóc đó ông không khỏi bật cười, con bé vừa ngoan ngoãn lại biết điều còn được công tước để ý, làm sao ông không quan tâm mà chăm sóc cho cô bé này được chút chứ “Ăn nhanh đi, rồi mang thức ăn cho ngài ấy nữa kìa”Nhanh tay với lấy bắt đầu ăn, đúng là khi đói ăn gì cũng thấy ngon mà.Rất nhanh tôi đã xử lý xong tô mì, vui vẻ cảm ơn “Con cảm ơn nhiều lắm, mọi người thật sự rất tuyệt vời””Mà chú tên gì vậy ạ, con thật sự rất quý người”Nghe câu hỏi vừa lễ phép mà vừa tình cảm, thật lâu rồi nơi đây mới có bầu không khí như vậy ông vui vẻ trả lời: “Haha cứ gọi ta là Chaler”Gật đầu đáp lại “Vâng” vừa hay đồ ăn đã lên, đứng dậy đem đến chỗ làm việc cho anh ta.Thầm nghĩ không biết đến khi nào anh ta mới làm xong cơ chứ, phải ở trước cửa phòng ngủ đợi anh ta làm xong việc quay lại đó pha nước rồi tắt đèn mới xong công việc.Dù đã được Sira chữa trị nhưng không hiểu sao bản thân vẫn còn cảm thấy khá là mệt mỏi, có lẽ vẫn chưa quen với công việc đây mà, haizz có ai như tôi không cơ chứ, đi làm được một ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.Đứng một bên đợi anh, cũng không ồn ào nữa.Sau khi anh ta dùng bữa xong tôi cúi người chuẩn bị dọn dẹp bất giác anh cất tiếng “Một bên má của cô sao lại đỏ như vậy?”Lúc này mới nhớ ra lúc chiều tối cùng đám người Arika gây chuyện, Sira chỉ làm chúng không còn cảm giác đau rát nhưng các vết thương vẫn chưa được xử lý qua.Nhìn anh tôi lắc đầu nói “Không sao đâu, chỉ là chút xích mích của những cô gái thôi”Nói xong tôi nhanh tay bưng chúng đi, anh cứ như vậy cau mày nhìn theo bóng lưng tôi dần khuất.Đặt chúng lại vào nhà bếp nhìn qua không thấy ông chú Chaler đâu, hỏi một anh đầu bếp thì biết ông ấy đã về nghỉ ngơi rồi, những người đầu bếp còn lại cũng sắp dọn dẹp về nghỉ ngơi, dặn họ làm cho tôi chút trà nóng trước khi rời đi.
Nghĩ anh ta sẽ làm tới muộn, một chút trà sẽ tốt cho đầu óc hơn, muốn trở về phòng xử lý vết thương nhưng nghĩ lại bản thân không có vật dụng để băng bó hay xử lý được nên đành mang trà lên cho anh ta trước vậy, bản thân chỉ là một người hầu chắc cũng chẳng quan tâm gì đến những vết thương của tôi đâu.Chẳng mấy đã quay lại, vừa nãy bản thân cũng không gõ cửa mà tự ý bước vào anh cũng không để tâm hay khó chịu gì với tôi nên lần này tôi cũng không gõ cửa nữa tránh ồn ào làm phiền anh, từ từ đẩy cánh cửa ra nhìn vào bàn làm việc không thấy anh, đưa mắt nhìn xung quanh xem anh ta ở đâu, đột nhiên có giọng nói cất lên “Cô cứ thập thò ở đó đến bao giờ?”Thì ra anh ta vẫn ngồi ở đó còn tưởng dùng bữa xong sẽ lập tức quay lại làm việc.Được sự cho phép, tôi bước vào đặt tách trà nóng xuống cho anh “Tôi nghĩ anh sẽ làm việc đến muộn nên làm một tách trà nóng, loại trà này khá tốt sẽ giúp anh đỡ căng thẳng”Chưa nói xong anh cầm tay tôi kéo mạnh, mất đà tôi cứ vậy ngã vào lòng anh, còn đang hoang mang không biết chuyện gì thì anh chỉ đưa tay lên chạm vào vết thương trên mặt tôi “Thật xấu”Khi nãy vì trời tối nên từ lúc cô bước vào anh cũng không để ý kỹ, chỉ khi cô cúi gần anh mới nhận ra vết thương của cô.Đã dặn dò hầu nữ trưởng nhất định phải để ý cô một chút tại sao lại thành như vậy, dám đụng vào đồ của anh phải để chúng trả một cái giá tương xứng mới được.Ngơ ngác không hiểu chuyện gì chỉ thấy anh đứng dậy đi ra phía sau kệ sách, một lúc sau quay lại trên tay cầm một chiếc hộp.
Anh nhẹ nhàng mà thành thạo xử lý vết thương trên mặt cho tôi, sau đó bôi một lớp kem mát lạnh lên đôi má sưng đỏ, bản thân chỉ chăm chú mà xử lý không nói gì còn tôi thì đang bất ngờ trước phản ứng của anh.”Còn bị thương chỗ nào nữa không?”Sự dịu dàng mà nhẹ nhàng của anh làm tôi quên đi mất anh từng là kẻ giết người tàn nhẫn như thế nào mà ngoan ngoãn ngồi đó nhận sự ân cần của anh.Lúc đó bị đạp một cái vào chân rất đau tôi thử nâng váy lên một chút, một mảng thâm tím..nhìn thật đáng sợ, thật may Sira đã làm chúng bớt đau rồi nếu không nhất định bản thân không còn sức lực nào mà đi lại được.Lại thêm một vết thương thâm tím như vậy, hẳn rất đau..anh nhìn không chớp mắt, không biết được sự giận dữ mà anh đang phải kìm nén.Vẫn nhẹ nhàng bôi lên cho tôi một lớp thuốc mỏng, anh nhẫn nại hỏi tôi “Còn nữa không?”Bản thân nhớ lại còn bị đạp vào bụng và lúc ôm Sira đỡ một cái đạp vào lưng nữa nhưng nghĩ thấy những chỗ ấy hơi nhạy cảm nên vội lắc đầu từ chối “Hết rồi”Hơi cau mày nhìn cô, dường như mất kiên nhẫn anh gằn từng chữ “Ta không đủ nhẫn đâu, em tốt nhất nên phối hợp đi”Nghe lời cảnh cáo ấy tôi hơi sợ hãi, biểu cảm của anh ta sao bỗng nhiên đáng sợ như vậy nhỉ, người bị thương là tôi mà?”Này..tôi còn chưa kết hôn nữa đấy, anh có chịu trách nhiệm được không, tôi tự biết xử lý vết thương”Không hiểu sao anh ta đáp lại “Cô là người của tôi, đừng nghĩ đến chuyện cưới người đàn ông khác”Muốn cất tiếng phản bác chỉ thấy ánh nhìn đe dọa của anh, rùng mình một phen tôi đành ngồi im để anh xử lý vết thương sau lưng và trước bụng.Quá ngượng ngùng, cảm giác khuôn mặt nóng như lửa vậy, bàn tay anh thon dài và mát lạnh, mỗi khi chạm nhẹ vào da bản thân không khỏi rùng mình mấy lần, không hiểu sao mỗi khi nhìn anh bản thân lại không kiềm chế được như vậy, trước giờ chưa từng có người đàn ông nào ân cần như vậy với tôi cả.
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, quá mệt nên tôi ngồi xuống hai tay ôm đầu gối, gục mặt xuống nghỉ một chút, dặn bản thân là chỉ chợp mắt một chút không nghĩ vậy mà ngủ quên đi không hay..
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3