Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!
Chương 38: Chiến thần nhà vệ sinh Polnareff!
Polnareff vừa bóp vai cho mụ phù thủy vừa nói:
“Tôi cũng chỉ có một mình thôi! Tôi đã mất mẹ ngay từ ngày bé! Nghĩ đến mẹ lại thấy hoài niệm! Chỉ tối nay thôi bà có thể coi tôi là con trai cũng được! Làm nũng con trai cũng được đó!” Polnareff đưa cái mặt hí hửng ra và nói.
Thế nhưng Mụ phù thủy nghe thấy vậy thì điên lên.
[Thằng ranh ngu xuẩn này! Quả nhiên là ta nên g·iết ngươi luôn nhở!] mặt của mụ méo xệch, đen xạm lại, nước mắt nước mũi cứ trào ra mất kiểm soát, tay của mụ ta siết chặt lấy cây kéo.
“Ồ, bà giận thật rồi! Quả nhiên là tôi đã nói lời đụng chạm mà!” Polnareff vừa hối lỗi nói, bỗng tay người pháp nghe thấy một âm thanh gì đó kỳ lạ, anh ta quay đầu nhìn xuống gầm của cái ghế dài.
Chỉ thấy tay cao bồi Hol Horse vẫn chưa c·hết, hắn ta rên rỉ rồi cố gắng bò ra khỏi chỗ đó, Polnareff trông thấy thế thì giật mình:
“Ttên nào thế này?” Hiển nhiên anh ta vẫn chưa nhận ra được việc mụ phù thủy có vấn đề, mà còn tưởng tay Hol Horse là một gã trộm vặt nào đấy.
[HHol Horse! Hắn ta làm thế nào mà vẫn sống được cơ chứ? Trước khi tự bắn vào mồm, hắn đã kịp thời thu Stand của mình lại!?] Mụ Enyaba thì sợ tái hết cả mặt mày.
“Ccái bản mặt này. . .!” Polnareff giờ mới nhận ra, thế nhưng đã quá muộn, mụ phù thủy bật lên khỏi cái ghế, mụ ta cầm cây kéo và đâm xuống, mũi kéo nhọn hoắt xiên thẳng hướng vào đầu của tay người pháp.
“PPolnareff. . . ! Đằng sau. . .!” Hol Horse cứu người cũng là vì cứu mình, chỉ khi Polnareff hạ được mụ phù thủy thì hắn ta mới có cơ may sống sót, vì thế nên gã mới nhắc nhở Polnareff.
“Ngươi là Hol Horse?! Cái. . .quái gì vậy? Bà đang làm cái gì vậy?” Polnareff giờ mới nhận ra, anh ta vội vã quay người lại bắt lấy cổ tay của mụ phù thủy.
“Im đi! Ta chính là mẹ của J.Geil đ·ã c·hết dưới tay của ngươi!” Mụ ta kéo cánh tay ra được vừa nói vừa đâm tới.
Polnareff nghe thấy thế thì giật mình, anh ta lùi lại để tránh đi những mũi kéo sắc nhọn và nhanh chóng triệu hồi Silver Chariot để phản kháng.
“Bbà cũng là người dùng Stand?”
“Tất cả những kẻ nào đã gây ra c·ái c·hết của con trai ta đều phải xuống mồ!” Mụ Enyaba vừa nói vừa t·ấn c·ông, mụ dồn Polnareff lùi dần ra ngoài cửa.
“Ông Joestar!” Polnareff định gọi người xuống giúp đỡ, thế nhưng mụ phù thủy chỉ cười và nói:
“Đã quá muộn rồi! Ta sẽ khiến ngươi không thể gọi cho ba tên còn lại! Bởi vì. . . .!”
Polnareff bất ngờ cảm thấy lạnh buốt ở sau lưng, lớp sương mù từ phía cửa dần tán đi để lộ ra hàng chục những cặp mắt đỏ lừ.
“Ta đã gọi chúng tới đây!” Mụ già nói.
Polnareff quay đầu nhìn lại, rõ ràng đó là những người dân ở trong thị trấn, nhưng mà bọn họ đang làm cái quái gì ở đây, đã vậy còn nhìn anh với ánh mắt đáng sợ đó?
Bỗng đồng tử của Polnareff chợt co lại, anh ta run rẩy chỉ tay về một người đàn ông trong nhóm dân chúng và nói:
“Ôông là. . .! Cái tay du khách người Ấn Độ đ·ã c·hết khi chúng tôi tới thị trấn!”
Polnareff không hề nhìn lầm, đúng vậy người đàn ông đ·ã c·hết bây giờ đang đứng ở trước mặt của anh ta, ông ta không còn trông giống với một con người nữa mà y hệt như thây ma, đôi mắt vô hồn và cái lưỡi không chịu nằm yên trong miệng.
Gã đưa tay kéo mở cái áo để lộ ra hàng chục cái lỗ bị sương mù luồn qua trên cơ thể, chỉ nhoáng một cái Polnareff đã bị những cái xác bao vây.
“Cái gì đây? Xác sống biết đi sao?”
“Đây là năng lực Stand của ta! Mỗi người tuy chỉ có một Stand nhưng Justice dưới dạng sương mù có thể điều khiển được xác c·hết! Dù có hàng trăm hay hàng ngàn người thì ta cũng đều điều khiển được tuốt!” mụ ra lệnh cho những cái xác bao vây và bảo vệ mụ.
“Mmối thù bất chính này . . . chẳng phải đã đi quá xa rồi sao? Ai mà ngờ mình lại bị một kẻ sử dụng Stand với tư tưởng méo mó thế này để ý tới cơ chứ!” Polnareff sợ hãi.
“Cả thị trấn này. . . Sẽ vây g·iết ngươi! Ccòn nữa. . . chỉ cần b·ị t·hương thì sẽ thành ra như thế này!” Hol Horse nằm ở dưới đất, gã chật vật và nói.
“Ta chỉ cần khiến ngươi b·ị t·hương một chút thôi! Chỉ một vết xước nhỏ thôi! Sau đó thì Stand Justice sẽ g·iết ngươi! Bắt lấy hắn!” Mụ phù thủy ra lệnh cho mấy cái xác nhảy thẳng vào Polnareff.
Polnareff thấy kèo không thơm vội vứt lại Hol Horse mà chuồn trước.
“Này, Polnareff!! Đừng có mà bỏ ta lại mà!!” Hol Horse cố bò dậy nói.
“Đừng có văn! Quên chuyện của Avdol rồi hả? Ta chẳng việc gì phải cứu ngươi cả! Ngươi cứ c·hết ở đó đi!!” Polnareff giận sôi máu lên dừng lại chửi Hol Horse vài câu rồi lại cắm đầu chạy đi.
Thế nhưng mụ phù thủy nào muốn cho anh ta thoát để báo tin cho những người khác? Đặc biệt là kẻ đã g·iết con trai của mụ.
“Ngươi đừng hòng chạy thoát, Polnareff! Ta sẽ moi não của ngươi ra! Bẻ lưng của ngươi, nghiền nát ngươi! Ta sẽ báo thù cho con trai của ta!!” mụ ta gào lên rồi tăng tốc đuổi sát sau lưng của Polnareff, kéo theo phía sau còn là hàng chục những cái xác sống.
[Đđiên thật! Một mụ khọm già có thể chạy nhanh được tới thế này hả??] Polnareff gồng cơ đít thít cơ mông cắm đầu cắm cổ chạy, một ăn năm thì anh ta vẫn còn tự tin, nhưng một ăn năm chục thì dù có muốn ăn cũng chỉ có nước cạp đất mà ăn.
Đánh không có lại đâu!!!!!!
Mụ Enyabe đột nhiên ném cây kéo phóng đi đến phía sau lưng của Polnareff, thế nhưng anh ta đã nhanh hơn một bước, Polnareff chui thẳng vào trong hành lang bên tay trái của tầng một và vội đóng cửa lại, may mắn là khách sạn này lại thiết kế cả cửa ở chỗ này.
Cây kéo cắm thẳng vào cánh cửa của hành lang, Polnareff vừa thoát khỏi một bàn thua trông thấy, thế nhưng anh ta cũng chẳng vui vẻ gì khi bị nhốt ở đây cả.
“C·hết tiệt! Hắn chạy ra dãy phòng phía sau rồi! Đuổi theo phá cửa cho ta!!” Mụ Enyaba tức tối ra lệnh cho mấy cái xác phá cửa xông vào.
Polnareff nhanh chóng kiếm lấy thứ gì đó để chặn cửa lại, anh ta vớ lấy một cái ghế, đè lên chốt cửa để chặn nó lại, thế nhưng đây cũng chỉ là giải pháp tạm thời, xác sống bên ngoài còn rất nhiều, chẳng mấy chốc chúng sẽ tông hỏng cánh cửa này mà thôi.
[Cchỗ quái nào thế này? Đây là một hành lang dẫn xuống tầng hầm còn gì? Dù mình có liên lạc với hội ông Joestar. . . nhưng xa như này thì làm sao mà gọi được? Một mình chiến đấu. . .chưa chắc mình sẽ thua, nhưng. . . Chỉ cần cơ thể bị một v·ết t·hương thì coi như xong! Mụ ta sẽ đục lỗ rồi điều khiển mình!]
Polnareff vừa nghĩ cách đối phó vừa kiểm tra tất cả các căn phòng ở dãy hành lang này, chúng đều đã bị khóa, Polnareff càng cảm thấy gấp gáp hơn khi cánh cửa chốt đang rung mạnh.
“Kkhông có lối ra sao? Cửa số có song chắn thế kia thì làm sao mà qua được?”
Đúng lúc này thì phần nối của cánh cửa bị đập bung ra, Polnareff vội vàng chạy vào trốn ở căn phòng ở phía cuối của dãy hành lang.
“RắcRầm!” Quả nhiên, rất nhanh cánh cửa đã bị phá nát, những cái xác lần lượt xông vào trong hành lang.
[Đấy là tiếng phá cửa! Kkiểu này thì chỉ còn cách chiến đấu thôi! Nhưng không thể để cho chúng gây ra dù chỉ là một v·ết t·hương! C·hết tiệt! Có tiếng bước chân đang tới gần! Chắc là đang kiểm tra các phòng khác rồi!]
Polnareff nghe những tiến bước chân ngày một dồn dập hơn, chúng đang dần tiến đến gần chỗ mà anh ta ẩn nấp, những cái bóng chiếu vào qua khe cửa.
[Chúng ngày càng tới gần rồi! Cơ mà. . . sao lại thành ra như thế này cơ chứ? Giờ nhìn kỹ thì đây là nhà vệ sinh còn gì? Tại sao lúc nào mình cũng bị t·ấn c·ông khi ở trong nhà xí vậy? C·hết tiệt, cái bệ xí rõ là bẩn!! Nào! Tiến lên hết đi!
Đợi các ngươi bước vào thì Silver Chariot của ta sẽ chém nát hết!] Polnareff bắt đầu vào tư thế chiến đấu.
Thế nhưng điều tồi tệ nhất mà anh ta nghĩ tới vẫn chưa xảy ra, bóng của những con rối biến mất, tiếng bước chân ngày càng xa, có vẻ như chúng từ bỏ rồi!
Polnareff ngồi xổm và úp tai vào cửa hóng nghe cho rõ động tĩnh ở bên ngoài, anh ta thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ sẽ bị bại lộ.
[Cái gì đây? Không nghe thấy gì nữa! Cái con mụ khọm già đó. . . rốt cuộc chúng muốn làm cái gì? Định đánh sập cửa hay sao? Chúng định làm cái gì chứ? Có phản ứng gì đi?]
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh khiến cho Polnareff càng cảm thấy không ổn, anh ta đưa mắt vào khe hở của ổ khóa nhằm nhìn ra ngoài.
Thế nhưng thứ mà Polnareff thấy được lại là một cái đồng tử khô quắt đang trợn ngược cả lên của tay du khách người Ấn Độ, hóa ra bọn chúng không đi mất mà cố tình đứng im ở trước cửa, vì dù sao n·gười c·hết cũng có phát ra được âm thanh đâu?
Polnareff giật mình hét lên, anh ta lảo đảo lùi lại.
“AAAAA!!!!! Chúng đang nhìn mình từ phía bên kia!”
Đúng lúc này thì chiếc lưỡi của cái xác bỗng đâm dài ra, nó xuyên qua khe hở rồi cắm vào lưỡi của Polnareff và vạch ra một vết cắt.
[Cc·hết rồi! Mình b·ị đ·âm vào lưỡi rồi!!!] sương mù trắng không ngừng bốc hơi lên khỏi lưỡi của Polnareff, chẳng mấy chốc một cái lỗ được hình thành ở trên lưỡi của anh ta.
“Hay lắm, cuối cùng ngươi cũng đã rơi vào tay của ta!! Thằng ôn kia!” mụ phù thủy ở bên ngoài thì nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Lưỡi của Polnareff bị sương mù kéo đi, anh ta lao thẳng vào cánh cửa mà không thể dừng lại được, nhưng hai cánh tay thì bám lấy bức tường, không chịu mở cửa. bây giờ mở ra là c·hết đấy, c·hết thật đấy!
“Nếu ngươi không chịu mở cửa và tự chui đầu ra! Thì ra sẽ cho ngươi cứ như vậy mà nát mặt đấy, thằng khốn!!!” Mụ Enyabe vừa nói vừa lôi thẳng Polnareff bay ra khỏi căn phòng.
Anh ta bay ra ngoài rồi ngã cắm mặt xuống sàn.
“Tội nghiệp chưa, Polnareff? Quá tội nghiệp đi chứ! Nhưng vì những gì mà ngươi đã gây ra cho con của ta J.Geil, ngươi phải c·hết một cách tội nghiệp và đáng thương hơn nữa! Giờ thì, cho ngươi đi dọn nhà xí nhờ! Polnareff!!”
Mụ ta vừa nói vừa điều khiển chiếc lưỡi của Polnareff, sương mù kéo nó nhích từng tí một tới cái bệ xí bẩn thỉu, mụ phù thủy liếm môi một cái rồi nói:
“Hãy liếm cái bệ xí cho tới khi nó sạch bong đi! Liếm sạch đi. . . liếm sạch!!! Liếm như này này!” mụ ta vừa nói vừa thè lưỡi làm mẫu.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3