Chương 49: Sun!


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 49: Sun!

“Mấy người muốn mua lạc đà à? Cũng được thôi, nhưng mà đắt lắm đấy, lại không dễ chăm sóc!” ông chủ bán lạc đà dùng con mắt nghi ngờ nhìn mấy người ngoại quốc cao to vạm vỡ đang có ý định mua mấy con lạc đà từ ông ta.

Ông Joseph nghe vậy thì cười một cách thân thiện và nói:

“Bọn tôi đang trong tình thế sống c·hết, vậy nên giá nào cũng mua tuốt! Chuyện tiền nong thì. . . đổi lấy cái xe đó, có được không?”

“Ể???”

Cả ba người Kakyoin, Jotaro, Polnareff cùng với ông chủ bán lạc đà đều há hốc mồm, họ quay đầu nhìn theo hướng mà ông Joseph chỉ.

Nếu không nhầm thì đó là con hàng họ mới tậu mà? Vừa mua xong chưa kịp ngồi ấm mông đã phải bán rồi? Dùng tiền mặt không được sao?

“Qquý khách, như thế thì hơi quá rồi đó!”

“Đúng đấy ông Joestar! Ông vừa mua chiếc xe đó mà!” người tiếc nhất thì chắc chắn không ai khác ngoài Polnareff, giờ anh ta mới hiểu được cảm giác của lên voi xuống chó là như thế nào?

À không phải là lên xe xuống lạc đà chỉ trong vỏn vẹn nửa tiếng, Polnareff thà lái chiếc xe xịn với điều hòa băng qua sa mạc còn hơn là cưỡi thứ sinh vật bẩn thỉu đầy dãi dớt kia.

Polnareff rùng mình khi nghĩ tới cảnh nước dãi của bọn lạc đà dính lên người.

“Chứ cậu nghĩ, sao ta lại phải mua chiếc xe sang đắt tiền như thế? Xe offroad rõ ràng phù hợp với địa hình sa mạc hơn, nhưng ta không thể viết séc ở ở chỗ như thế này! Và họ cũng không tin tưởng việc dùng tiền mặt ở đây! Ở chỗ như thế này thì trao đổi như vậy sẽ hữu hiệu hơn nhiều!

Ở những lúc nguy cấp mà cứ an toàn, ham của rẻ thì trái lại chỉ sẽ càng rước thêm họa! Mà, chúng ta cũng chịu khổ nhiều rồi! Ông chủ, thỏa thuận như thế nhé!”

Ông Joseph liếc nhìn ngôi làng với những căn nhà cũ cùng nhiều lều bạt tạm thời thì nói.

“À, phải rồi! Để hợp lý hơn thì tôi muốn lấy mấy cái can nước đó! Ở sa mạc, nó là thứ quan trọng nhất rồi còn gì?” ông Joseph lại nói, đằng nào đi trên sa mạc tận một ngày cơ mà, nhỡ lại lạc đường và tốn mấy ngày thì còn có cái để dựa vào.

Ông chủ buôn lạc đà thấy vậy thì nói:

“Nhưng cộng cả lạc đà với nước lại thì vẫn quá rẻ so với chiếc xe đó! Ông kỳ lạ thật đấy!”

Ông Joseph nghe vậy thì chỉ đặt tay lên cái mũ của mình rồi cười:

“Rồi, mọi người chuẩn bị đi nào! Băng qua sa mạc khổ lắm đấy! Sốc tinh thần lên!”

Polnareff có hơi sợ khi phải tiếp xúc với mấy con lạc đà, anh ta nhìn chằm chằm vào chúng, lũ lạc đà thấy khó chịu thì há miệng thở ra, hơi thở phả thẳng vào mặt của anh ta.

“Hhôi quá! Này, ông Joestar, làm sao để leo lên được bây giờ? Nó cao tới tận 3 mét đấy!” Polnareff bắt đầu cảm thấy hối hận, anh ta bịt mũi lại rồi cầm lọ nước hoa xịt xịt vào bọn lạc đà, vừa uất ức vừa nói.

Ông Joseph nghe thấy vậy thì biết thời gian để mình thể hiện đã đến, ông ta tự tin nói:

“Này nhé, với lạc đà ấy. . . đầu tiên phải làm cho tụi nó ngồi xuống trước rồi mới leo lên!”

Ông ta túm lấy cái dây cương của con lạc đà rồi bắt đầu kéo kéo, thế nhưng nó chẳng thèm ngồi xuống, Joseph bắt đầu tăng thêm lực kéo, nhưng trái lại con lạc đà còn cố tình ngẩng cái đầu lên.

Joseph vừa đu đưa trên cái dây cương vừa cố đấm ăn sôi nói:

“Đầu tiên cứ phải làm bọn nó ngồi xuống trước rồi mới leo lên á!”

Ông ta kéo, ra sức kéo.

“Làm cho chúng nó ngồi xuống!”

“Đđợi chút nó lền ngồi thôi!”

Joseph buông cái dây cương ra rồi bắt đầu nhảy lên, ông ta bám lấy cái yên cưỡi của con lạc đà rồi cố dùng sức của mình để ghìm nó xuống.

“Ngồi xuống! Ngồi xuống ngay! Có ngồi xuống không thì bảo? C·hết tiệt!!”

Polnareff biết ngay mình đã chọn sai nền văn minh rồi, ông Joseph chỉ đang đùa với mọi người thôi có đúng không, ông ta biết cưỡi lạc đà mà, làm ơn nói là phải đi!

“Này, có thật là ông từng cưỡi con này đấy chứ?” Polnareff nghi ngờ hỏi.

Nghe thấy thế thì ông Joseph tự tin quay đầu lại trả lời:

“Ta xem trong phim: Lawrence xứ Ả Rập tận ba lần rồi! Ta biết rõ cách cưỡi lạc đà lắm! Mặc dù hai trong ba lần coi ta đều ngủ quên mất nửa phim. . .!”

“Pphim á?? Cái Giề?! Thế ông chưa cưỡi lạc đà bao giờ ư?” con mắt của Polnareff giựt giựt, báo hiệu dự cảm không lành.

Nhóm ba người nhìn ông Joseph bị con lạc đà nhổ đầy nước bọt lên mặt, ông ta cười ha hả, chỉ tay vào mớ nước dãi lạc đà và nói:

“Cái này làm kem chống nắng, hiệu quả lắm đấy! Bộ không có biết à?”

“Mà, nghe đây! Đối với động vật, quan trọng là phải hiểu tụi nó! Cảm xúc ấy nhé!

Táo này! Coi nè, trái táo thơm ngon mọng nước!” ông Joseph lấy ra một quả táo rồi bắt đầu dụ con lạc đà.

Con lạc đà thấy có đồ ăn thì ngoan ngoãn ngồi xuống theo lệnh của ông Joseph.

“Thấy chưa! Nó ngồi xuống rồi này! Chỉ cần dành thời gian hiểu con lạc đà là chúng sẽ tự động nghe lời thôi!” ông Joseph cười đắc trí rồi leo lên trên lưng lạc đà.

“Yeyyyy! Cao thật đấy!!! Tụi nó còn có thể khép lỗ mũi lại để tránh cát chui vào đó! Mà đứng có nói mấy câu như kiểu: leo lên được bướu là dễ rồi, không cẩn thận không là chúng nó đá xuống đấy!

Được rồi, giờ ta sẽ trình diễn một lần, cưỡi lạc đà cần lưu ý những gì, mọi người quan sát cho kỹ vào đấy nhé!

Lạc đà không đi giống với ngựa, tụi nó bước chân sau và chân trước cùng một nhịp, nên ngồi ở trên sẽ rất lắc lư! Vậy nên khi cưỡi cần phải theo nhịp của nó!”

Ông Joseph vừa nói vừa biểu diễn kĩ thuật lái lạc đà của mình.

“Như thế này này!”

“Kkhoan, nhanh quá rồi đấy!”

“Nnghe ta đi này. . .!”

“Kkhông, không phải đường đó!”

Cuối cùng vì ông tá quá lắm mồm nên bị con lạc đà hất thẳng xuống.

Phải mất thêm một lúc thật lâu nữa thì cả nhóm mới leo được lên lưng của lạc đà, không phải bởi nó khó leo hay gì, mà bởi họ phải giúp ông Joseph sử lý mấy v·ết t·hương trên người sau khi ông ta bị con lạc đà vô tình đá phải.

May là chỉ bị xước sát nhẹ.

Ông Joseph bây giờ chẳng muốn làm cái gì nữa, cố tình lờ đi rồi dùng tay cố kéo cái mũ xuống để che đi cái mặt mo già đỏ ửng của mình, quê thật, ông ta nói lớn để đánh lạc hướng:

“Rồi, coi bộ tất cả đều leo lên được trôi chảy rồi nhỉ? Vậy thì cùng băng qua sa mạc thôi nào, mọi người! Tiến về hướng Tây Bắc!! Oi oi oi oi, nhầm hướng rồi, từ từ, dừng lại!!!”

Con lạc đà của ông Joseph bất ngờ quay đầu, nó chạy ngược lại so với hướng của mọi người, làm cho ông ta phải mất thêm thời gian để chỉnh đốn lại, rất may là không bị đá nữa.

Để phòng hờ, cả bọn còn buộc thêm một bó lá cây vào đuôi của lũ lạc đà, lá cây bị kéo ở trên mặt đất sẽ xóa đi dấu chân mà họ để lại, đoàn người yên lặng đi trên sa mạc nóng bỏng.

Bởi vì ban ngày trên sa mạc cực kỳ khô và nóng, năng lượng của cả đội đều đã bị rút sạch, họ chỉ yên lặng cưỡi lạc đà tiến về phía trước.

Cái năng oi ả cứ đập thẳng vào mặt của Kakyoin, không biết là bởi gì khó chịu hay vì cái gì khác mà cậu ta luôn có cảm giác ai đó theo sau mình, đã mấy lần cậu ta ngoảnh đầu lại sau lưng.

“Lạ quá! Dù có đi tới tận sa mạc rồi, nhưng tôi vẫn không bỏ được cái cảm giác bị theo dõi!” Cậu ta nói.

Polnareff đi ở bên cạnh, anh ta nghe Kakyoin nói vậy thì cũng quay lại nhìn theo, nhưng ngoài những biển cái trải dài cùng mấy cái cây khô cằn thì chẳng thấy được thứ gì khác.

Ánh nắng phản lại vào mắt khiên cho nó mỏi nhừ, Polnareff không tài nào có thể mở to mắt ra hơn được, thế nhưng khung cảnh xung quanh cực kỳ thoáng vì chẳng có vật cản nào cả.

“Kakyoin, tôi thấy cậu lo hơi thừa rồi đấy! Lá dừa buộc ở đuôi của bọn lạc đà đã giúp ta xóa bỏ dấu chân rồi! Với cả nhìn xung quanh đi, chẳng có thứ gì cản đường cả, chúng ta có thể nhìn được vài ba cây số xung quanh! Nếu có người ở đây thì biết ngay!” Polnareff nói.

“Không, thật ra tôi cũng có cảm giác ai đó đang theo dõi nãy giờ!” Jotaro cũng gật đầu nói.

Ông Joseph nghe thấy vậy thì đưa cho cậu ta một cái ống nhòm:

“Jotaro, thử dùng Stand của cháu để kiểm tra thử xem!”

Jotaro nhận lấy cái ống nhòm rồi gật đầu, cậu ta triệu hồi Star Platinum rồi để nó nhìn qua cái ống rồi trả lại hình ảnh cho mình, bởi Bạch Kim Tinh có sự uyển chuyển và chính xác cực cao, nên mắt của nó có thể nhìn chuẩn và xa hơn nhiều so với người bình thường.

“Có nhìn thấy gì khả nghi không?” Ông Joseph hỏi.

Jotaro bỏ cái ống nhòm xuống kẽ lắc đầu.

“Vậy thì đi tiếp thôi!”

“Ừm! Chúng ta phải cố đi được càng xa càng tốt, cho tới khi mặt trời lặn thì dừng lại dựng lều! Đi ban đêm trên sa mạc nguy hiểm lắm!” ông Joseph nghiêm túc nói.

Thế nhưng ai cũng đều mệt và nóng há cả mồm ra rồi, họ không thể nhớ được mình đã lang thang trên sa mạc này bao nhiêu lâu, cái nàynhững người di chuyển trên xa mạc gọi là hiệu ứng mất nhận thức về thời gian à?

Polnareff vừa thở vừa thẻ lưỡi, anh ta kiểm tra cái nhiệt kế đeo ở trên người rồi trợn to cả hai mắt nói:

“Cơ mà, nóng thật đấy! Nhìn nè đã lên đến 50 độ C rồi!”

“Quả nhiên là rất nóng, nhưng tầm giờ này là nóng nhất trong ngày rồi! Hở. . .8 giờ? Jotaro! Đồng hồ của cháu chỉ mấy giờ?” ông Joseph giật mình khi nhìn thấy cái đồng hồ quả quýt của mình chỉ tới 8 giờ, nhưng ông cũng chẳng mấy lo lắng, có lẽ cái đồng hồ này bị hỏng rồi.

Jotaro nghe ông mình hỏi vậy thì cũng nhìn đồng hồ ở trên tay, cái đồng hồ của cậu ta suýt thì nát bét theo tên Dan, may mà Jotaro thu nó về kịp, cậu ta nhíu mày lại rồi trả lời:

“8 giờ 10 phút. . .Nani?!”

“Ta biết là mình bị mất cảm giác về thời gian khi ở trên sa mạc! Nhưng cái gì thế này? Đã hơn 8 giờ tối rồi, tại sao mặt trời vẫn còn chưa lặn?!” ông Joseph nghi ngờ hỏi.

Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3