Edit: Nukaly
Đảo mắt, công hội thành đã được nửa tháng có thừa.
Chủng loại vật liệu trong nhà kho đã phong phú hơn trước đó rất nhiều, số lượng tồn kho càng ngày càng nhiều, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Vân Lan đang định thêm một vài món trang bị với các chức năng khác nhau để các thành viên đổi thì có một người bước tới: “Hội trưởng, có một người tên là ‘Vân Hải Dương’ đang đợi ngoài cổng công hội, nói rằng muốn gặp ngài.”
Động tác của Vân Lan ngừng một lát: “Dẫn ông ấy tới phòng họp đi.”
Ellen thấp giọng hỏi: “Vẻ mặt của em có vẻ không tốt lắm, em có cần anh làm gì không?”
“… Chuẩn bị một bình trà xanh đi, lại chuẩn bị thêm một ít bánh ăn khi uống trà. Sau đó đứng ở đằng sau em, đừng đi đâu cả.” Vân Lan nói.
Ellen: “Vâng.”
Một lát sau.
Hai ông cháu chạm mặt ở phòng họp.
“Ông nội luôn bận rộn công việc, thật không nghĩ tới hôm nay lại rảnh lại có thời gian đến thăm cháu.” Vân Lan nghiêm túc ngồi xuống, mỉm cười nhìn ông.
Vân Hải Dương trầm giọng nói: ” Vân Lan, thợ săn cấp S, đã nhận được lời mời từ Hiệp hội Thợ săn chuyên môn vì công hội chế tác thuốc khôi phục cứu người cấp bậc ‘Hoàn mỹ’.”
“Quan hệ cá nhân của Phó hội trưởng Lục Thanh Trần Công hội Khuynh Thành và Vân Lan rất thân mật, nhận được quà là thuốc khôi phục. Trước đây không lâu sau khi tiến vào phó bản cấp C đã ngoài ý muốn kích phát cơ quan ma pháp, bị ép khiêu chiến BOSS vượt cấp, may mắn bên người mang theo đủ nhiều thuốc mới không có xảy ra việc gì.”
“Coi như không muốn quan tâm, các tin tức có liên quan đến cháu cũng sẽ không ngừng truyền tới lỗ tai của ông.”
“Ông có thể giả vờ như không nghe thấy.” Vân Lan đề nghị.
Vân Hải Dương: “Chắc cháu không phải cho rằng chơi chút thủ đoạn, cố ý trốn tránh tách khỏi tách khỏi nhà họ Vân là rất giỏi, ông sẽ tuyệt đối không bao giờ để ý?”
Vân Lan giả vờ khó hiểu: ” Chơi thủ đoạn?”
“Ông đã cho cháu ba tháng.” Trong mắt Vân Hải Dương xuất hiện một chút tàn khốc: “Cháu nói cháu không biết sử dụng dị năng, không thể phát huy được hết thực lực cấp S nên ông mới nhịn đau hủy bỏ tư cách người thừa kế của cháu.”
“Kết quả thì sao?”
“Ellen đã thức tỉnh song hệ dị năng cấp S, đối với cháu trung thành tuyệt đối, khăng khăng một mực.”
“Mà bản thân chasum sau khi rời khỏi nhà họ Vân liền lập tức học được cách chế tác thuốc khôi phục.”
“Vân Lan, coi người khác thành kẻ ngu cũng nên có một mức độ thôi! Rốt cuộc cháu có gì bất mãn với nhà họ Vân mà lại muốn dùng phương thức này phủi sạch quan hệ với gia đình?”
“Sai rồi, sai hết rồi.” Vân Lan lắc đầu.
“Trước khi rời khỏi nhà, cháu không hề biết Ellen đã thức tỉnh dị năng.”
“Anh ấy không nói, chính là vì ông luôn thô bạo, chuyên quyền độc đoán. Nếu như anh ấy nói ra có khả năng cao sẽ bị ông phái tới nơi càng ‘Thích hợp’ hơn, phải làm công việc mà anh ấy không thích.”
Vân Hải Dương cau mày, như thể đã nghe thấy một câu trả lời ngoài ý muốn.
“Mà cháu.” Vân Lan cười tự giễu: “Cháu cũng là sau khi khỏi nhà chính mới dần dần nắm giữ được dị năng của mình, không phải cháu vứt bỏ nhà họ Vân, là nhà họ Vân từ bỏ cháu.”
Ký ức đời trước đã trải qua vẫn chưa phai, đời này cô bài xích nhà họ Vân từ tận đáy lòng, từ chối mọi ràng buộc với nơi đó.
“Nếu như lời cháu nói là sự thật, vì sao không trở lại?” Vân Hải Dương bình tĩnh lại, hòa hoãn nói: “Chỉ cần chúa về, sau này tập đoàn Vân thị vẫn sẽ là của cháu, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh của cháu.”
“Cháu không phải một con thú cưng do ông nội nuôi dưỡng. Không muốn là thứ lúc không thích thì đá đi, lúc muốn nuôi lại ôm về.” Vân Lan cực kỳ lạnh lùng.
“Huống hồ —— .”
“Không phải ông đã chọn được người càng thích hợp hơn cháu rồi sao, cho nên mới có thể tàn nhẫn không để tâm đuổi cháu đi? Nếu như ông đã đưa ra quyết định rồi thì cũng đừng mãi dao động không ngừng như thế. Địa vị người thừa kế bất ổn, đối với nhà họ Vân không có chỗ nào tốt.”
Vân Hải Dương cả kinh, theo bản năng phủ nhận: “Làm gì có ứng cử viên thích hợp thay thế nào chứ? Cháu đừng nói linh tinh.”
Vân Lan: “Cháu đã biết chuyện Vân Tú thức tỉnh dị năng hệ phong cấp A rồi.”
Cơ thể Vân Hải Dương run lên, á khẩu không trả lời được.
Vân Lan: “Ông nội, bản thân mình đưa đưa ra quyết định sai, vì sao lại đi trách cứ người khác? Ông nên đối xử với Vân Tú khá hơn một chút, nếu không, sau khi ông phí hết tâm tư, đến cả thợ săn cấp A cũng không giữ được.”
“Chuyện của nhà họ Vân không cần một người ngoài bận tâm!” Vân Hải Dương chợt đứng lên: “Nếu đã không muốn trở về thì sau này đừng nghĩ về lại nữa!”
Sau khi ông nói xong lời hung ác liền từng bước từng bước đi ra ngoài.
Vốn còn rằng tưởng Vân Lan sẽ gọi ông lại, ai ngờ Vân Lan lại không nói một lời, trơ mắt nhìn ông rời khỏi phòng họp.
Đứa bé mình nuôi nay đã lớn, cánh đã cứng rồi, thật sự không quản được nữa!
Vân Hải Dương nói không nên lời, vô cùng căm phẫn, mặt tối sầm lại rời khỏi cửa lớn công hội Vĩnh Hằng.
“Cuối cùng cũng giải quyết xong rồi.” Vân Lan như trút được gánh nặng.
**
Hai ngày sau, lại có một vị khách khác tới thăm nhà.
Trong phòng họp, một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao to cười cười tự giới thiệu mình: ” Phó Dương, thợ săn cấp S, hội trưởng công hội Thần Hi cấp A, thức tỉnh dị năng hệ băng, đây là danh thiếp của tôi.”
Bây giờ người này là hội trưởng của công hội Thần Hi cấp A, lại thêm một năm nữa hẳn có thể trở thành hội trưởng công hội Thần Hi cấp S.
Người đàn ông này rất lợi hại.
Vân Lan không chút biến sắc dò hỏi: “Không biết lần này anh tới có chuyện gì?”
“Tôi dự định lập đội khiêu chiến phó bản cấp A.” Phó Dương nói: ” Trước mắt trong công hội chỉ có một mình tôi cấp S, muốn qua cửa có chút khó khăn. Nếu như có số lượng thuốc khôi phục phẩm chất cao đủ hẳn mọi người sẽ chiến đấu càng thêm thoải mái, tỉ lệ người thương vong cũng có thể hạ xuống thấp nhất.”
Vân Lan: “Công hội Vĩnh Hằng mới thành lập không bao lâu, cấp bậc của hầu hết các thành viên khá thấp, số lượng vật liệu kiếm được chỉ có hạn, tạm thời chỉ có thể bảo đảm cung cấp cho công hội mình dùng.”
Phó Dương: “Nếu như tất cả các vật liệu chế tác đều do công hội Thần Hi cung cấp, hội trưởng Vân sẽ thay đổi chủ ý chứ?”
Vân Lan vô cùng tự nhiên đổi giọng: ” . Vậy thì cũng có thể xem xét một chút.”
Phó Dương nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trong lòng bắt đầu tính toán.
Nguồn thu nhập của công hội chủ yếu chia làm ba loại.
Hạng mục đầu tiên là nhận nhiệm vụ do công hội thợ săn giao để quét sạch ma vật bên trong cánh cửa, nhận thù lao đã thỏa thuận.
Loại thứ hai là bán các khoáng vật, thảo dược, bảo thạch ma pháp và các nguyên liệu thô khác để có thêm thu nhập. Nếu như trong công hội có dược sĩ, thợ rèn, nhà giả kim và các nhân tài khác thì nguyên liệu có thể chế tạo thành thành phẩm và đem bán.
Loại thứ ba, nhận viện trợ từ tập đoàn tài chính. Công hội cung cấp bảo vệ vũ trang, tập đoàn tài chính hỗ trợ tài chính, mọi người đôi bên cùng có lợi.
Đối với các công hội cấp thấp và trung bình mà nói, thu nhập duy nhất dựa vào hai con đường quét sạch ma vật và bán nguyên liệu thu.
Một khi thu nhập không đủ, công hội không thể tiếp tục hoạt động sẽ không thể không đóng cửa phá sản.
——oOo——
Chương 20
Mặc dù Công hội Vĩnh Hằng mới chỉ cấp D, nhưng nghe nói có nhà họ Lục đứng sau hỗ trợ. Đối phương rõ ràng, vậy bọn họ chỉ có thể dùng vật liệu để đánh động.
“Công hội Thần Hi đã thành lập được một năm, các vật liệu trong phó bản cấp D và cấp C đều tích lũy được không ít. Nếu như cô thích, tôi có thể đưa cho cô một ít.” Khắp toàn thân Phó Dương lộ ra một loại khí chất “Nhà tui không thiếu vật liệu”.
Vân Lan: “Anh cần bao nhiêu lọ thuốc hồi phục?”
Phó Dương: “Ba mươi bình hẳn là đủ dùng.”
Vân Lan lấy giấy bút ra lập danh sách: “Trên cùng là các nguyên liệu cần thiết để chế tạo 30 lọ thuốc hồi phục, bên dưới là thù lao công việc. Nếu không có vấn đề gì thì, chúng ta ước hẹn một thời gian hoàn thành giao dịch này đi.”
Ba mươi bình thuốc hồi phục cấp bậc “Hoàn mỹ” cần ít vật liệu như vậy? Còn không bằng lượng tiêu hao của 30 bình thuốc cấp bậc”Bình thường” nữa!
Nếu như đối phương nắm giữ công nghệ đặc thù, có thể sử dụng số lượng vật liệu cực nhỏ chế ra thuốc phẩm chất cao. . .
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Phó Dương càng ngày càng chân thành: “Không thành vấn đề, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở lại.”
Ngày hôm sau, anh ta mang vật liệu đến tận nơi như đã hẹn.
“Khi nào thì tôi có thể nhận được thành phẩm? Một ngày có đủ thời gian không? Tôi hy vọng có thể mau chóng chế tác xong càng sớm càng tốt, dù sao thì cửa cũng không đợi ai.”
Vân Lan tính toán: ” Chờ tôi mười phút.”
Phó Dương: ” ? ? ?”
Phân loạivật liệu, sau đó bắt đầu dung hợp, lặp lại ba mươi lần, ba mươi bình thuốc hồi phục đỏ như máu mới tinh ra lò.
Phó Dương: ” .. . .”
Cái hiệu suất này, không hổ là cấp S.
**
Phó bản cấp A.
Phó Dương dẫn theo đoàn đội bước chậm về phía trước.
Đây là một đội gồm tám người, trong đó có 1 cấp S, 5 cấp A và 2 cấp B. Ngoài ra, mỗi một loại chức nghiệp như công kích, phòng ngự, phụ trợ đều có.
“Thuốc hổi phục cấp bậc Hoàn mỹ nè…” Các đội viên vừa đi vừa nói: “Ngay sau khi Công hội thợ săn thông báo về sự tồn tại của nó tớ đã muốn nếm thử một lọ rồi. Kết quả là đã gần nửa tháng rồi mà tớ vẫn chưa có được, vẫn là hội trưởng có cách.”
“Nghe nói nếu vết thương không quá nghiêm trọng thì chỉ cần rót hết một bình tổn thương sẽ lập tức lành lại. Tớ nghĩ tin này cũng bị thổi phồng quá rồi.”
“Tớ có một người bạn trong công hội Vĩnh Hằng, cậu ấy đã từng uống thuốc này rồi. Cậu ấy rất nghiêm túc nói cho tớ biết sau khi vào phó bản nếu mang thêm một bình thuốc hồi phục do hội trưởng Vân Lan tự tay chế tác thì chính là nhiều ra một cái mạng.”
“Thật hay giả vậy. . .”
“Dừng lại!” Phó Dương cảm nhận được sự thay đổi của ma lực, anh thét lên, ra lệnh cho đội viên ngừng tiến về phía trước.
Các thành viên trong đội nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chỉ sau mấy giây, đất đá lỏng ra, một bàn tay bằng xương màu trắng đột nhiên nhô ra khỏi mặt đất.
Nếu như không có Phó Dương, cả đội tiếp tục di chuyển về phía trước thì mắt cá chân của các đội viên rất có khả năng sẽ bị tóm gọn.
“Lui về phía sau.” Phó Dương vừa nói vừa tung một viên băng trùy (một cục băng hình nón ) ra.
Tám người vừa mới lui được một đoạn, chỉ thấy hơn bảy mươi binh lính xương chui ra từ trong bùn đất, tay trái cầm cốt mâu (giáo xương), tay phải cầm khiên xương, trông như là bộ đội tinh nhuệ.
Phía trước nhất, sáu binh sĩ xương khô cưỡi xương ngựa, không chờ các thợ săn kịp phản ứng đã dẫn đầu xông lên.
“Đóng băng!” Một mục tiêu bị chỉ định đông thành nước đá.
“Bão băng!” Trong một khu vực hình tròn, những tia băng có kích thước bằng đồng xu xiên tới xiên lui, gây sát thương cho ma vật.
“Mưa giáo băng!” Hơn 20 ngọn giáo băng bắn về phía con ma vật, diện tích che phủ bao trùm cực rộng lớn.
“Xông lên —— .” Thợ săn cấp A, thợ săn cấp B nắm chặt vũ khí, gia nhập chiến đấu.
Sau mười lăm phút, trận chiến kết thúc.
Có một thợ săn hệ phòng ngự chịu quá nhiều công kích, trên vai, ngực, bụng, cánh tay, bắp đùi, chân nhỏ và khắp toàn thân đều có vết thương.
Thợ săn hệ chữa trị đi lên trước, muốn chữa lành cho người kia.
Phó Dương ngăn lại: ” Uống thử một bình thuốc hồi phục đẻ xem hiệu quả trị liệu đi.”
Thợ săn kia gật đầu đáp lại.
Mở ống nghiệm ra, đổ thuốc xuống, trong nháy mắt vết thương cầm máu, đóng vảy, bong vảy và tạo thành da mới.
Thợ săn kia trở mình một cái bò dậy, phát hiện mình đã có thể hành động như thường, thật giống như từ trước đến nay chưa từng bị thương, anh ta sửng sốt: “Đây thực sự là thuốc hồi phục à? Khác mấy loại thuốc bình thường kia nhiều quá! Hiệu quả thật tuyệt vời!”
Đồng bạn xa xôi nhàn nhạt nói: “Thợ săn cấp S tự tay chế tác đương nhiên so với hàng hóa chung chung trên thị trường tốt hơn nhiều.”
Trong mắt Phó Dương lộ ra suy ngẫm.
Thợ săn cấp S Vân Lan này, xem ra cần phải một lần nữa đánh giá lại khả năng của cô gái này rồi.
**
“Công hội Thần Hi thuận lợi quét sạch phó bản cấp A, không một người tử vong. Hội trưởng Phó Dương hi vọng có thể ký một thỏa thuận với công hội Vĩnh Hằng, trường kỳ mua thuốc hồi phục do em tự tay chế tác.” Ellen bẩm báo.
“Được.” Vân Lan đồng ý.
“Như vậy thì.” Ellen hơi hơi khom người: “Anh đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho em nhé.”
“Được.”
Sau khi Ellen rời đi, Vân Lan lật xem bản lý lịch mới của mình.
Theo sau những lần cứu người không ngừng của công hội thợ săn, danh tiếng của thuốc hồi phục phẩm chất “Hoàn mỹ” dần dần được lan rộng.
Rất nhiều người muốn tích trữ vài lọ thuốc bên người nhưng không có cách nào để mua được, lúc này, gia nhập công hội Vĩnh Hằng liền trở thành lựa chọn duy nhất.
“54 cấp D, 27 cấp C, 3 cấp B … Thợ săn đẳng cấp cao quá ít.”
Chỉ có trong lòng Vân Lan biết, đây là tình huống rất bình thường.
Ngoài kia có rất nhiều thợ săn cấp D và cấp C, lên tới cấp B bắt đầu ít phổ biến hơn hẳn.
Thợ săn cấp A luôn được các công hội săn đón nhiệt tình, thậm chí đôi khi còn có công hội có cấp S chủ động tới gạ gẫm, những người này đều có tương lai tươi sáng và không cần thiết phải gia nhập một công hội cấp D.
“Trước tiên vẫn phải nâng cấp công hội mới được.”
Sau khi xong đọc sơ lược sơ yếu lý lịch, Vân Lan quyết định sắp xếp thời gian phỏng vấn, tốt nhất có thể tuyển thêm 3 người dị năng cấp B và 2 người dị năng cấp C có năng lực tốt vào hội.
Công việc đến lúc kết thúc, cô đang định nghỉ ngơi thì bỗng ngửi thấy một mùi sữa thơm.
“Bánh dâu?” Vân Lan sững sờ.
Ellen: “Em đã quên rồi sao? Hôm qua em nói em muốn ăn.”
Vân Lan: ” .. . .”
Cô chỉ tình cờ nói một cái thôi, chính cô cũng đã quên rồi.
Nhưng mà thật sự thơm quá đi mất.
Vân Lan cầm thìa bạc lên chính thức khởi động, thủ tiêu chiếc bánh.
Ellen nhắc nhở: “Sắp sang đông rồi, em cần mua thêm quần áo mới.”
Sau khi thức tỉnh dị năng, thể chất của thợ săn vật lý sẽ được cải thiện ở các mức độ khác nhau. Có những người chỉ mặc một chiếc áo mỏng cũng không cảm thấy lạnh khi đi trong băng tuyết.
Thế nhưng thể chất của các thợ săn ma pháp lại không khá hơn người thường là mấy.
Vân Lan không thuộc hệ vật lý, cô cũng sợ lạnh.
“Vậy thì sáng ngày mai đi, anh đi cùng em ra ngoài một chuyến.” Cô nói.
“Được.” Ellen nhẹ nhàng trả lời.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3