Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân
Quá trình b·ốc k·hói kéo dài nửa giờ, đợi đến khi Lý Hổ ướt nhẹp cả quần áo đứng dậy, thì không biết có phải do Quân Hạo ảo giác hay không mà thân thể tên kia có vẻ cường tráng hơn một chút.
Hình như còn cao thêm một tí !
Đáng tiếc, vẫn lùn hơn ta.
Nhưng chỉ một nửa mà có tác dụng mạnh vậy, thì dùng hết bình còn không lên trời ?
” Cmn ! ” Lý Hổ đột nhiên kêu lên làm Quân Hạo hết hồn.
” Ngươi thế nào ? ”
” Cổ ta khô quá, đói, đói, đồ ăn đâu !! ” Chỉ thấy Lý Hổ chạy như bay vào khoang thuyền, sau đó là vô số âm thanh hỗn loạn..
…
Hiểu quá trình, xác nhận không có vấn đề, Quân Hạo một hơi uống sạch ly dung dịch.
Cảm nhận giống hệt như những gì Lý Hổ diễn tả, còn mùi vị…đúng là có chút quen thuộc.
Rất nhanh, trên boong thuyền lại có một con tôm luộc đang b·ốc k·hói nghi ngút.
” Ư ~ a ~ ”
…
…
Đảo tên Tam Giác vì nó có hình tam giác.
Trời đã tối đen, Lý Trì đứng trên tháp canh cạng bến tàu, thấy ở xa xa xuất hiện từng tia chớp chói lọi, chúng nhiều đến mức thành một mảnh biển sấm chớp.
” Sắp có bão, hi vọng đừng có bay ngang qua đảo ”
Lý Trì khẽ nói thầm, hắn là một người dân bản địa trên đảo Tam Giác với nước da sẫm màu cực kỳ đặc trưng.
Đáng tiếc hắn không phải là ngư dân có nhiều kinh nghiệm nên không thể ra biển, số lượng thuyền vốn đã ít nén chỉ dành cho ngư dân lâu năm.
Nhưng may mắn trước đó Lý Trì từng tham gia nghĩa vụ quân sự, còn làm lính gác tiền đồn trong ba năm.
Bởi vì còn có giấy xác nhận bời q·uân đ·ội, hắn dễ dàng trở thành một thành viên trong đội canh gác, vừa phải đề phòng kẻ địch, vừa hỗ trợ chỉ dẫn thuyền đánh cá lên bờ.
Bỗng nhiên một cái bóng đen khổng lồ hiện lên ở xa.
” Cái gì ? ”
Lý Trì vội lấy ống nhòm, phía đối diện cũng bậc đèn biển với số lần chớp lóe tương đương mật mã, cho thấy cùng là người một nhà.
” Là t·àu c·hiến, thủ lĩnh trở về ! ”
Hắn hét lớn một tiếng, mấy tên thủ vệ ở bến tàu lập tức chạy tới chuẩn bị đón tiếp.
…
…
Trung tâm hòn đảo, nơi đây là tòa nhà thị chính có sáu tầng lầu, trước tận thế đây là cơ quan chính quyền hợp pháp thuộc liên bang, với quyền lực lớn nhất cả đảo.
Hội Hắc Trùng chiếm đảo, chỗ này là nơi tốt nhất nên bị thủ lĩnh cùng phó thủ lĩnh biến thành căn cứ chính.
Bên ngoài được xây thêm một lớp tường gai dày.
Từng nhóm lính canh tuần tra qua lại, so với những nhóm người sống sót ô hợp thì hội Hắc Trùng chính là quân chính quy, phó thủ lĩnh nắm quyền làm cho nó trở nên có bài bản hơn bao giờ hết.
Trên tầng sáu, đây từng là phòng nghỉ ngơi cho những lãnh đạo trên đảo, giờ thì thuộc về phó hội trưởng.
Ở chiếc ghế mềm mại duy nhất trong phòng, một thân ảnh lung linh nằm nhoài ra trên đó.
Ngũ quan tinh tế, một đôi mắt phượng.
Nàng có một mái tóc đen mượt mà dài tới vai, làn da trắng nõn ẩn sau lớp áo sơ mi trắng, dưới áo cùng chiếc quần jean bó sát là đường cong khó tả.
Khi này Long Xà từ ngoài đi vào liền cởi áo vest, lộ ra một trăm mười sáu…tổng cộng sáu khối cơ ngực hoàn mỹ.
” Ngươi trở về ~ ”
Giọng nói nhu hòa phát ra từ mỹ nhân trên ghế, Ngân Lam tiền lên dìu Long Xà ngồi vào trên sofa, dùng khăn ướt giúp hắn lau cơ ngực.
” Giải quyết xong rồi sao ? Nhìn ngươi có vẻ không được vui vẻ cho lắm ” Ngân Lam ngày càng được nước lấn tới, thân cao một mét bảy đều sắp leo lên người Long Xà, hơi thở đều chui vào tai hắn.
” Có tình huống gì không tốt ư ? ”
Long Xà mặc cho Ngân Lam hí hoáy muốn làm gì thì làm, khẽ lắc đầu:
” Không có gì lớn, chỉ là hơi thất vọng vì không được đánh một trận ra hồn thoải mái tràn trề thôi ”
” Tên người thức tỉnh đó yếu như vậy ? ” Ngân Lam hiếu kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù Long Xà thực lực không kém, lại có thêm một đám thủ hạ người đột biến theo hỗ trợ, muốn chém g·iết một cái người thức tỉnh không tính khó, nhưng không đến mức thất vọng đến vậy chứ ?
” Không phải yếu, mà là quá yếu, ta còn chưa nghiêm túc tên đó đã bị Kình Ngư giật điện cho còn nửa cái mạng, suýt thì biến thành bữa ăn trưa cho Kình Ngư ”
” Rác rưởi như vậy nha ~ ”
” Đúng, ta nghĩ ngươi sẽ có hứng thú cắt miếng người thức tỉnh còn sống, nên đã bắt sống, hẳn Huyền Điểu cùng Bách Túc đã đưa đến phòng nghiên cứu của ngươi rồi ”
” Nha, ngươi thật tốt, rất hiểu ý ta ~ cái này thưởng ngươi ”
Ba~
” Tiểu yêu tinh, dám ra đòn trước ? Xem chiêu của ta ! ”
Bên trong lầu sáu bắt đầu vang lên âm thanh không hợp thiếu nhi.
…
…
Đâu đó trên biển, gần khu vực quần đảo Phong Nhật.
Đã gần một giờ sáng, vậy mà khi này trên boong thuyền còn có không ít người đang tổ chức tiệc cá nướng, không có bia nhưng có rượu.
Không ai dám uống quá nhiều, tối đa ba ly.
Mười mấy người tụ lại một chỗ, gần chục con cá nướng xì xèo trong đống lửa, trên mặt ai cũng tỏ vẻ thỏa mãn, bọn hắn khá may mắn khi trong tận thế tàn khốc có thể hưởng thụ như này.
” Thêm một ly ! ”
Lý Hổ đã uống ly thức ba, nhờ vào nước thánh ban chiều mà hắn cảm thấy mình có sức mạnh vô tận, thể lực không bao giờ cạn, nhưng tất nhiên, đây là ảo giác.
” Nằm mơ đi ” Quân Hạo đem rượu giao cho thuyền viên mang đi cất, lạnh nhạt nói: ” Uống cho cố rồi lại say ra đó, coi chừng lão đại ném ngươi xuống biển cho cá ăn đấy ”
Đe dọa xong, còn tưởng Lý Hổ sẽ phản bác ai ngờ hắn lại ngoan như cún, Quân Hạo lại thấy cái bóng ờ trước người liền hiểu rồi.
Quay sang lập tức thấy Phong Vũ. ” Lão đại, ngươi không ngủ được ? ”
” Ngủ gì mà ngủ, ta đi hóng gió đừng có lên làm phiền ”
Phong Vũ nói một câu liền nhảy lên nóc buồng lái, lập tức có từng cơn gió biển mát lạnh phả vào mặt.
Sóng biển đập vào thân thuyền, hương vị của biển bao quanh người, hắn có thể cảm giác ma dược đang nhanh chóng tiêu hóa theo từng phút từng giây.
” Đến giờ ”
Phong Vũ mở rộng lòng bàn tay phải, dòng chữ bắt đầu đang vặn vẹo…
Cuối cùng thay đổi thành:
1. Từ 0 giờ hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, nghiêm cấm say xỉn quá mức, dân chúng nếu nhìn thấy kẻ vi phạm cần thực thi pháp luật, h·ình p·hạt sẽ tăng theo mức độ phạm pháp.
Chỉ có mỗi một cái ?
” Rất tốt ”
Tình huống này khá hiếm thấy, thường thì sẽ xuất hiện hai hoặc ba, xuất hiện một dòng pháp luật là ít gặp nhất.
Nhưng mà…có phải ta suy nghĩ hơi nhiều hay không ?
Hình như Găng tay cố ý nhằm vào Lý Hổ ? Chẳng lẽ tên đó khó ưa đến mức vật phong ấn đều không nhìn nổi ?
Phong Vũ được linh tính gợi ý quay đầu sang, dựa vào khả năng nhìn trong bóng đêm của một ” thủy thủ ” thì thấy Lý Hổ lén lút chạy vào khoang thuyền.
Năm giây sau lại lén lút chạy ra, khi này trong tay đã có một chai rượu với cái mác cảnh báo rượu nặng bảy mươi lăm độ.
Lý Hổ nhanh chóng núp vào một góc ở mạn thuyền, không biết bị bệnh thần kinh gì, có lẽ cấm hoài nên bắt đầu phản nghịch, thế là nốc một ngụm thật lớn.
Thoáng chốc mặt hắn liền trở nên đỏ bừng.
Tự tìm c·ái c·hết !
Thế cũng đừng trách ta !
Mặc dù quy định không cho uống quá ba ly rượu là do Phong Vũ ” cũ ” làm ra, nhưng nó không hề sai.
Phong Vũ lạnh rên một tiếng, từ trên nóc buồng lái quát lớn. ” Quân Hạo, Lý Hổ đâu ? Mang hắn đến đây gặp ta ! ”
” Lý Hổ đâu ? ” Giọng điệu của lão đại không tốt lắm, Quân Hạo giật mình nhìn quanh, thật mẹ nó không có ở đây.
Hắn không chú ý chút lại chạy đi đâu mất…khoan đã, chẳng lẽ là trốn đi uống rượu ?
” Hạo ca, ta thấy hắn nhân cơ hội ngươi đi làm thêm mồi nhắm đã đi vào trong khoang thuyền ” Một tên ngư dân âm thầm lại gần nói cho Quân Hạo.
Không dám nói lớn, nếu để Lý Hổ biết rất có thể vào ngày mai hắn sẽ gặp t·ai n·ạn té thuyền c·hết chìm.
Đừng thấy Lý Hổ ở trước mặc Phong Vũ chẳng khác gì cái đồ đần, nhưng đối với người sống sót trên đảo Tam Giác thì hắn lại là ác ma g·iết người không ghê tay, rất nhiều vụ hành quyết ở trên trấn đều do Lý Hổ thực hiện.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3