Truyện Thần Mộ (Tru Ma)
Hành động của lão yêu quái làm Thần Nam thần trí loạn cả lên. Hắn thật không
thể hiểu nổi sao lão lại hiện thân giúp hắn thu thập lòng tin của đám võ giả.
Hắn lúc nào cũng cho rằng mình nằm trong kế hoạch của lão yêu quái, nhưng giờ
có vẻ lão đang giúp đỡ hắn mà không có chút ác ý nào, khiến hắn không thể minh
bạch.
Lão yêu quái này sức mạnh như thần, sắp đạt đến cảnh giới thứ tư, Thần Nam
thấy mà choáng váng. Người tu vi võ công luyện đã đến cảnh giới này, có thể
khiến thế gian hoảng hồn.
Khi Thần Nam trở lại Tự do chi thành thì trên các con phố lớn nhỏ, mọi người
đang bàn tán về việc cổ thần để lại báu vật, đương nhiên so với sự thật có
nhiều sai lệch vì đã truyền qua miệng nhiều người, biến tướng thần kì lên rất
nhiều.
Thần Nam dùng bữa tại một tửu lâu, vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai
người.
“Làm sao xử lí cái tay thần này bây giờ? Có rất nhiều người đã thấy chúng ta
trộm nó, cho dù hầu hết mọi người đương nhiên cho rằng cổ thần để báu vật,
nhưng không loại trừ được việc một số người có chủ ý khác.”
“Tốt nhất là bán quách nó đi, vừa có tiền vừa đỡ được tai hoạ.”
“Bán cho ai bây giờ? Không thể bán rộng rãi được. Càng nhiều người biết chúng
ta càng nguy hiểm.”
Hai người trở nên trầm mặc.
Thần Nam phấn khởi trong lòng. Hắn biết giá trị của khúc xương thần này. Lúc
trước khi Tiểu bảo chúa vào Thần Phong học viện, phó viện trưởng đã lừa lấy
năm vạn lượng vàng của cô ta, cánh tay này có giá trị tương đương như vậy. Đêm
qua dù hắn có cơ hội trộm nó nhưng hắn đã không dám đi, sợ mang hoạ sát
thân.Thần Nam tính toán xong, bước vào phòng ăn kia.
Khi hai người trong phòng nghe tiếng gõ cửa, một vội vã nhảy ra, một đứng
trước cửa, tay đặt eo, sẵn sang rút kiếm bất cứ lúc nào.
Thần Nam cười nói: “Sao phải khẩn trương thế, ta không có ác ý.”
Trong phòng là hai gã tóc vàng mắt xanh, tuổi ngoài bốn mươi. Một thân hình
cao to khôi ngô, một tầm vóc nhỏ bé nhưng trông rất rắn chắc. Cả hai đều vận
trang phục của Tây phương võ sĩ, mỗi người đều lăm lăm kiếm lớn trong tay.
Hai người nhìn Thần Nam đầy địch ý, toàn thân đều vận sức lực, sẵn sàng xuất
chiến bất cứ lúc nào. Võ sĩ cao lên tiếng: “Ngươi đã nghe cuộc trò chuyện của
bọn ta?”
Thần Nam sắc mặt vui vẻ, đáp: “Thoải mái đi, quả thực ta không có ác ý. Ta đã
nghe hết câu chuyện của các ngươi nhưng không phải cố ý nghe trộm. Các ngươi
muốn bán khúc xương thần đó phải không? Ta mua.”
Hai võ sĩ thần sắc ôn hoà lại, hạ kiếm xuống, để Thần Nam tiến vào phòng. Thần
Nam nghĩ rồi nói: “Hai vị bản lĩnh cao cường, có thể đoạt được thần cốt trong
tay hàng vạn người, bội phục.”
Võ sĩ lùn đáp: “Các cao thủ thực sự lúc đó đang chăm chăm tìm bảo vật, bằng
không chúng tôi cũng khó mà đắc thủ.”
Thần Nam quan sát hai người kia, quả thực đều là nhất đẳng cao thủ nhưng cả
hai vẫn lộ vẻ sợ hãi, do đó y vẫn chưa nói thật hẳn ra.
Võ sĩ cao nói: “Ngươi trả cho thần cốt này bao nhiêu lượng vàng?”
Thần Nam đáp: “Một vạn lượng.”
“Không được, với giá này bọn ta không bán cho ngươi, ngươi đi đi.” Hai võ sĩ
Tây phương cự tuyệt.
Thần Nam nói tiếp: “Giá có thể thương lượng, các ngươi dự tính bán bao nhiêu?”
Hai võ sĩ Tây Phương khẽ bàn luận rồi nói: “Năm vạn lượng.”
“Trời ạ, các ngươi ăn cắp tiền à? Giá gì mà đắt quá vậy?”
Võ sĩ thấp đáp: “Giá này là thấp nhất rồi đó.”
Thần Nam nói tiếp: “Ba vạn lượng, ta sẽ mua nó.”
“Chúng tôi không bán dưới giá năm vạn lượng.” Hai võ sĩ Tây phương tỏ ra kiêm
quyết.
Thần Nam nhìn hai người, thấy không thể thương lượng được. Hắn cuối cùng đành
mua với giá năm vạn lượng, quyết định đi đến Thần phong học viện để đòi giá
cắt cổ nơi Phó viện trưởng.
Sau khi trao tiền, hắn không xu dính túi. Hắn đã không chỉ tiêu tốn của Tiểu
bảo chúa hơn bốn vạn lượng mà còn “cống hiến” toàn bộ tiền trong người ra.
Hai võ sĩ Tây phương nhận kim phiếu, rút từ trong túi ra thần cốt đưa cho Thần
Nam rồi nhanh chóng đi mất.
Thần Nam gói khúc thần cốt lại, vội vã đi tới Thần Phong học viện. Khi bước
vào đại môn của học viện, hắn trong lòng kêu hoảng khi thấy Tiểu bảo chúa và
Đông Phương Phượng Hoàng, thực là oan gia ngõ hẹp, trùng hợp gặp mặt.
Dù sao hắn cũng gặp lại bạn cũ, chính xác là vài người trông quen mặt, đã được
chiêu nạp làm tân sinh của học viện. Đó chính là mĩ nữ tóc vàng xinh đẹp bốc
lửa mà y gặp vài ngày trước. Hôm đó, mĩ nữ tóc vàng đang toát ra một mị lực vô
biên khiến khắp thẩy nam nhân đương trường ứa nước bọt, khiến Thần Nam ấn
tượng đến tận bấy giờ. Gặp lại mĩ nữ tóc vàng, y cảm thấy tràn trề sinh lực.
Mĩ nữ tóc vàng đi từ phía đối diện lại, dáng vẻ yêu kiều, điệu bộ xinh đẹp vô
cùng.
Thoắt thấy Thần Nam, lộ vẻ nghi hoặc trong mắt, nàng đột nhiên tiến lại gần:
“Ngươi là gã bại hoại ca ca của tiểu ma phiền phải không?”
Thần Nam dở khóc dở cười trước câu hỏi bất ngờ của mĩ nữ tóc vàng” “Ủa, mĩ nữ,
chúng ta quen biết sao?”
Mĩ nữ tóc vàng mỉm cười: “Hôm đó ngươi trông thấy ma pháp của thiên tài mĩ nữ
Đông Phương Phượng Hoàng, mọi người không muốn nhận ra cũng nhận ra. Ngươi rất
cam đảm, thậm chí còn chạy đến đây, ngươi không biết là nam sinh khắp học viện
đang kiếm ngươi khắp nơi sao?”
Thần Nam cảm thấy lạnh cóng, tự kêu rằng Đông Phương Phượng Hoàng quả nhiên mị
lực kinh người. Hắn nhìn xung quanh, nhỏ giọng: “Không nói quá chứ?”
Mĩ nữ tóc vàng nói: “Ngươi cứ thử la to lên rằng ⬘Tên bại hoại đang ở đây⬙
xem, sẽ có một đống người xuất hiện trước mặt ngươi ngay lập tức. Cũng may là
không có nhiều nam sinh biết mặt ngươi, nếu không ngươi đã gặp phiền phức từ
lâu rồi.”
Thần Nam sắc mặt khó coi, đương nhiên không nghĩ rằng hắn thực sự đã bị mọi
người cho là một tên bại hoại thực sự mà người người đều muốn đánh.
Mĩ nữ tóc vàng cười nói: “Tiểu muội, tiểu ác ma phiền nhiễu của người cũng nổi
danh lắm, lừa được cả phó viện trưởng một khoản, lấy lại năm mươi vạn kim tệ,
giờ trở thành thần tượng cho tất cả học viên trong Thần Phong học viện này
rồi. Hiện giờ huynh muội các ngươi đều là người nổi tiếng, không ai không biết
đến đâu.”
Thần Nam rùng mình. Thứ “nổi tiếng” ấy nghĩa là trở thành kìch địch của tất cả
các nam sinh. Y sợ hãi nhìn ra xung quanh, cũng may là chẳng ai chú ý đến y
cả.
“Dám hỏi mĩ nữ, thế Phó viện trưởng giờ đang ở đâu?”
“Ngươi không tìm muội muội của ngươi à? Cô ta ở cùng phòng với Đông Phương
Phượng Hoàng ngay cạnh phòng ta đấy, ta gọi cô ta cho.”
Thần Nam thoáng nghe đã xanh mặt, nếu đánh động hai cô ả kia, hắn còn lối mà
thoát sao? Hắn vội vàng lên tiếng: “Tạm biệt, làm ơn đừng gọi họ, cô nói với
tôi Phó viện trưởng ở đâu là được rồi.”
Mĩ nữ tóc vàng chỉ chỗ Phó viện trưởng ở, sau đó mỉm cười bỏ đi.
Thần Nam bước vài bước, bỗng quay đầu lại nói: “À, mĩ nữ giúp ta lúc nguy cấp,
ta vẫn quên chưa hỏi danh tính của nàng?”
“Lộ Ti”
Thần Nam đột nhiên thấy Lộ Ti quay đầu cười có vẻ hơi kì lạ, hắn lo lắng lớn
tiếng nói: “Lộ Ti đừng nói với muội muội ta là ta đến đây nhé.”
“Biết rồi.”
Theo hướng Lộ Ti chỉ, hắn đi đến chỗ Phó viện trưởng ở thật nhanh. Đến nơi,
vừa mới định gõ cửa thì bên trong đã truyền ra tiếng phó viện trưởng nói: “Vào
đi.”
Thần Nam thở dài, Phó viện trưởng quả nhiên công phu đã đắc thành, hắn đã cố ý
bước chân ở mức nhẹ nhất có thể, không thể ngờ lại bị lão nhân bên trong phát
giác.
Hắn đẩy cửa bước vào. Phó viện trưởng thấy hắn vào, cười cười nói: “Tiểu hoả
tử ngươi công phu cũng không kém nhỉ. Ngươi tìm ta có việc gì, không phải muốn
gia nhập Thần Phong học viện đó chớ?”
“Phó viện trưởng đại nhân, chúng ta đã có dịp gặp gỡ. Tôi và ngài có hiểu biết
chút đỉnh, nhưng thôi không nói tới. Thành thực mà nói, tôi đến đây muốn làm
giao dịch với ngài.”
“Chà, ngươi muốn làm giao dịch với ta à? Loại giao dịch gì vậy?” Phó viện
trưởng vẫy y lại nhưng không tỏ ra quan tâm, đưa ly trà lên miệng.
“Tôi muốn bán một khúc xương thần.”
“Bộp” . Nghe tới đó, phó viện trưởng đánh rơi cả chén nước trà khiến mặt bàn
thành một bãi lộn xộn, đứng dậy. Vẻ hờ hững trên mặt ông biến mất, ông ta gấp
gáp nói:
“Ngươi… có khúc xương thần thật sao?”
Thần Nam không vội vàng gì, ngồi xuống bàn phó viện trưởng, tự rút cho mình
một chén nước trà, đáp: “Phải.”
Phó viện trưởng nôn nóng hỏi: “Là khúc xương thần nào?”
“Là một tả thủ thần cốt .”
“Hả? Tuyệt! Quá tuyệt!…” Phó viện trưởng cao hứng cười lớn.
Thần Nam vừa nhâm nhi tách trà, chậm rãi đáp: “Phó viện trưởng đại nhân, khúc
xương thần hiện vẫn trong tay tôi, ngài hà tất phải cao hứng đến vậy?”
Phó viện trưởng nhận ra mình hơi thất thố, đằng hắng một tiếng, cũng ngồi
xuống ghế. Ông nhắm mắt trầm tư một lát, nở một nụ cười nhã nhẵn. Nhưng nhìn
nụ cười ấy, trong lòng Thần Nam cảm thấy có vẻ gian tà, tự nhủ bản thân phải
cảnh giác.
Phó viện trưởng căng mặt ra thành một nụ cười hoà nhã, nói: “Thần Nam dạo này
có khoẻ không?”
“Bộp”. Chén nước trà của Thần Nam phun cả ra ngoài xuống mặt bàn, khiến chiếc
bàn vừa bẩn vừa loạn hơn.
“Cậu trai trẻ sao vậy? Kích động quá à?”
Thần Nam không biết rằng Phó viện trưởng đã biết tên thực của y. Y kinh ngạc
nhìn lão nhân kia đang tủm cười.
“Ông … nhận nhầm người rồi, ta không phải Thần Nam.”
“Ha ha, một thương thiêu hai phi long kị sĩ, bắn một tên trúng tứ giai cự
long, cậu trai trẻ cũng khá lắm!”
Thần Nam vững dạ lại, đáp:
“Ta đến không có địch ý, sao ông cứ nói đông nói tây mãi thế nhỉ?”
Phó viện trưởng cười đáp: “Tốt thôi, để ta kiểm hàng đã nào.”
Thần Nam mở bao, đủ để thấy quả thực là bàn tay thần đang phát ra một thứ ánh
sáng rực rỡ,
Phó viện trưởng mở to mắt nhìn thật kĩ càng, đôi mắt lộ vẻ vui mừng: “Không
sai, đích thực là tay tả của cổ thần. Ngươi tìm được bảo vật này ở đâu?”
Thần Nam đáp: “Cổ thần từ nơi nào đến không biết, sao ta biết làm sao ta có
nó?”
Phó viện trưởng nói: “Cảm ơn cậu đã mang khúc xương thần đến Thần Phong học
viện. Thay mặt toàn bộ giáo sư và học viên của học viện cảm ơn cậu rất
nhiều…”
Thần Nam nghe vậy thấy có gì là lạ, y ngắt lời Phó viện trưởng: “Cám ơn ta làm
gì? Ta không tặng không cho mấy người. Một giá 100 vạn kim tệ, ta không muốn
kì kèo nhiều lời.” Hắn lộ ra vẻ kiên quyết.
Phó viện trưởng cười nhẹ: “Cậu trai trẻ, chúng ta đã nghe được vài tin về cậu,
nếu chúng ta nói ra, sẽ có rất nhiều người có hứng thú đấy.”
“Tin gì?”
“Đã nghe từ lâu vì một cậu thanh niên nổi giận vì hồng nhan, xách Hậu Nghệ
cung đại náo Sở quốc đế đô, đâu chỉ đe doạ đến oai phong của Sở quốc hoàng đế,
khi đi còn mang theo tiểu công chúa của Sở quốc nữa chứ…”
“Đủ rồi. Từ đâu ông biết được những điều đó? Không phải Sở quốc đã cho phong
toả tin tức đó rồi sao?”
“Ha ha, chúng ta được tin này hai ngày trước, Sở quốc bảo mật tin tức thực rất
nghiêm ngặt, nhưng Thần Phong học viện môn đồ rải khắp thiên hạ, đại lục gió
thổi một ngọn cỏ thôi thì tin cũng truyền đến đây thôi.”
Thần Nam nhìn Phó viện trưởng nét mặt cười cười đầy ác ý, thực sự muốn đập ông
ta một trận ngay tức khắc. Hắn không chút biểu tình, nói: “Ông muốn gì?”
“Xem ra chúng ta không nói chuyện linh tinh nữa rồi, ngươi đưa ta khúc xương
thần, chúng ta cảm kích ngươi vô cùng, nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi.”
Thần Nam la lên: “Ông… Ai đưa cho ông khúc xương thần chứ? Các người đúng là
đồ kẻ cắp mà!”
“Sở quốc không công bố sợ kiện kia vì vài nguyên nhân, nếu không đã sớm ra
lệnh giết ngươi rồi. Nhưng nếu ai đó tóm được ngươi, xem ra họ sẽ rất mừng.
Tội ác chi thành hiện nổi như sóng cồn, có rất nhiều tu giả đang tu luyện.
Chuyện của ngươi mà bị tung ra thì nhất định sẽ có một lượng lớn người điên
cuồng truy sát để mang đến cho Sở quốc để đổi lấy quan cao lộc hậu.”
Thần Nam lạnh cả sống lưng, tưởng tượng ra tình cảnh đáng sợ đó.
Phó viện trưởng nói: “Cám ơn cậu đã đem khúc xương thần đến cho Thần Phong học
viện. Thay mặt toàn bộ giáo sư và học viên của học viện cảm ơn cậu rất
nhiều…”
“Lão già chết tiệt, ta nói là đem khúc xương thần cho lão hồi nào?”
“Ô, thế ngươi muốn một mình chống lại ngàn người à? Bội phục, bội phục!”
Thần Nam hiện tại thực sự chỉ muốn vật Phó viện trưởng ra đất rồi đạp cho vài
cước. Hắn nhìn khuôn mặt cười cười dễ ghét của lão nhân: “Lão già chết
tiệt!… Ta dù có bị truy sát cũng không đưa khúc xương thần này cho lão.”
Phó viện trưởng cười nói: “Cậu trai trẻ đừng kích động thế, chúng ta không thu
không khúc xương thần của cậu đâu.”
“Ông tính trả bao nhiêu tiền?”
“Nói đến tiền không phải dung tục lắm sao?”
“Ông… Hừ… Ta không thích dung tục, khúc xương thần này ta đã trả năm mươi
vạn tệ để mua được.”
“Cám ơn cậu đã đem khúc xương thần đến cho Thần Phong học viện. Thay mặt toàn
bộ giáo sư và học viên của học viện cảm ơn cậu rất nhiều…”
“Lão già chết tiệt còn có câu nào khác để nói không? Sao cứ nhai đi nhai lại
câu đó thế?
Phó viện trưởng đằng hắng một cái, nói: “Chậc, cậu sẽ phải nhượng bộ thôi. Sau
khi cậu đưa khúc xương thần cho Thần Phong học viện, chúng ta bảo đảm rằng
không có một quốc gia hay tổ chức nào ở Tội ác chi thành biết mà tróc nã cậu.”
“Tội ác chi thành không phải nhà ông, sao ông dám khẳng định như vậy?”
Phó viện trưởng nói: “Ta hiện tại thay mặt cho Thần Phong học viện. Học viện
tại Tội ác chi thành cũng có chú ít địa vị, hơn nữa Viện trưởng của học viện
chính là chủ thành của Tội ác chi thành, có thể quyết định những vấn đề quan
trọng.”
Thần Nam trong lòng chửi bới Phó viện trưởng gian trá, vô sỉ không tiếc lời.
Sở quốc hiện đang tìm kiếm, truy sát hắn khắp nơi. Không một quốc gia hay tổ
chức nào chứa chấp hắn nổi. Trừ phi Phó viện trưởng cố ý để cho đám người truy
tìm báu vật của cổ thần biết tung tích của hắn, nếu không thì hắn tạm thời
không gặp nguy hiểm.
Phó viện trưởng trên mặt vẫn đầy tiếu ý, nói: “Ngươi thấy sao?”
Thần Nam khóc không ra nước mắt, không ngờ lão già này lại gian trá, ác độc
đến thế, thậm chí còn tống tiền ngược lại hắn, làm hắn không biết làm gì. “Lão
già chết tiệt, đúng là đồ ác ôn, thổ phỉ, cường đạo, khốn nạn…”
“Cám ơn cậu đã đem khúc xương thần đến cho Thần Phong học viện. Thay mặt toàn
bộ giáo sư và học viên của học viện cảm ơn cậu rất nhiều…”
“Lão già chết tiệt này, câm cái miệng lại, đừng có lặp đi lặp lại mấy cái câu
đó nữa không ta giết ông liền bây giờ. Tiền của ta, năm mươi vạn kim tệ, bỗng
dưng thành phục vụ miễn phí cho Thần Phong học viện mấy người, ta đến phát
khóc mất thôi…”
Phó viện trưởng đáp:”Giờ ngươi thấy tuổi trẻ ra ngoài mang theo ít tiền khổ
thế nào chưa? Ta cho ngươi mượn một ngàn kim tệ, nhớ sớm trả lại nhé.”
Vừa nói ông vừa lấy kim phiếu ra đưa cho Thần Nam. Thần Nam giật phắt lấy,
nói: “Dám hỏi lão già chết tiệt ông tên gọi là chi?”
“Ha ha, đừng khách khí. Ta họ Lý.”
Thần Nam dụng lực đập xuống bàn, mở miệng chửi ầm lên:
“Lão già chết tiệt họ Lý kia, ta XXXXXX, họ là Lý, ta XXXXXX…” rồi bước ra
khỏi cửa.
Vừa bước ra khỏi phòng được một sát na, hắn đã hoảng hốt vì trước mắt là một
đám con gái giật mình nhìn y. Trong đó có hai người là Tiểu bảo chúa và Đông
Phương Phượng Hoàng. Bên ngoài còn rất nhiều nam sinh đang gấp rút chạy lại.
“Oa. Đại ca của tiểu ma phiền kìa. Sao tự nhiên xuất hiện tại phòng của Phó
viện trưởng vậy? Thực là bất ngờ ghê.”
“Phải đó, ả dám vuốt râu hùm Phó viện trưởng, ca ca ả thì lăng nhục cô ta,
huynh muội hai người là thần tượng của chúng ta đó.”
Tiểu công chúa bực mình, quát lớn: “Ta đã nói tên bại hoại này không phải ca
ca của ta mà, giữa chúng ta không có quan hệ.”
“Ngươi dám cá năm mươi vạn kim tệ là giữa họ có quan hệ không?”
“Là tên bại hoại này bắt cóc ta chứ.”
……………..
Thần Nam đau hết cả đầu, không thể nghe rõ đám nữ sinh này nói cái gì. Hắn
thấy trong mắt tiểu bảo chúa lẫn Đông Phương Phượng Hoàng đều xuất hiện sát ý,
nhưng giờ có rất nhiều nam sinh ở đây hắn cũng chẳng biết làm gì. Hắn vội vã
quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào phòng Phó viện trưởng.
“Ồ, cậu trai trẻ quay lại, ta lấy lại tiền được chứ?”
“Lão già chết tiệt nhà ngươi, ta bị đám môn sinh học viện khốn khiếp của ngươi
bao vây, ngươi mau nghĩ cách đi.”
Phó viện trưởng không hoảng hốt, trên môi vẫn nở nụ cười, đáp: “Ta ra ngoài
xem sao.”
Ra khỏi phòng, Phó viện trưởng ung dung cười cười, nói với đám học sinh đang
kiên nhẫn đứng trước mặt. “Sao các ngươi tụ tập lại cả đây thế?”
Các học sinh khác đối với Phó viện trưởng có một sự kính sợ, duy chỉ có tiểu
công chúa là chẳng sợ gì, lớn tiếng nói: “Phó viện trưởng, ông trước đã trộm
của ta năm mươi vạn kim tệ, mau trả lại…”
Cô nàng đang nói cứng thì bị Đông Phương Phượng Hoàng bịt mồm lại.
Phó viện trưởng đáp: “Ta có rất nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết, không
có thời gian để giải quyết vấn đề cho các ngươi nên ta sẽ quay lại sau.”, nói
rồi đi xuyên qua đám đông đi lẹ.
Thần Nam gần như phát điên, lão già đáng ghét đột nhiên bỏ hắn lại rồi đi
không thèm quan tâm.
“Này, lão già chết tiệt nhà ngươi quay lại nhanh đi, ta sẽ không mạ lị lão nữa
đâu, lão già chết tiệt….”
Lúc đó Đông Phương Phượng Hoàng đang hạ tay khỏi miệng tiểu bảo chúa, xông đến
trước mặt Thần Nam la lên: “Bại hoại, ngươi định trốn đi đâu?”
Tất cả những người có mặt trong sân viện nhất tề hướng về phía Thần Nam buộc
hắn phải lùi lại. Đám nữ sinh nhìn hắn cười cười, đám nam sinh thì nhìn hắn
hết sức hung ác.
Thần Nam lập tức biến sắc, trong số đám người này có vương tôn quý nữ, tất cả
đều là cao thủ, nếu mà đều hướng về hắn mà xuất thủ,hắn nhất định chết ngay.
“Chậc, Đông Phương tiểu thư, ta nghĩ chúng ta có chút hiểu nhầm, lần trước…”
Tiểu công chúa la lên: “Lần trước ngươi vô lễ với Phượng Hoàng tỉ tỉ, ta đã
thấy rồi nhé!”
Thần Nam lúc đó tưởng như muốn đập cho cô ta một trận. Đông Phương Phượng
Hoàng một lần nữa đặt tay che miệng tiểu bảo chúa lại nhưng đám nam sinh bên
ngoài tức đến muốn xì khói ra rồi. Thần Nam chẳng biết nói sao, y chuyển thân
tiến về phía phòng của Phó viện trưởng, đá văng song cửa hậu, nhanh chóng chạy
về hướng đại môn của học viện.
Đám người kia vội vã đuổi theo sau nhưng Thần Nam đã chạy được một quãng khá
xa rồi. Hắn quay lại nhìn về phía sau, lập tức hốt hoảng. Đằng sau chỉ thấy
Đông Phương Phượng Hoàng và bảy tám nữ sinh nữa đang thi triển phong tường
thuật với tốc độ cao nhất nhằm hướng hắn mà bay tới.
“Ta XXXX, đám ma pháp sư này phiền ghê!”
Đám nữ ma pháp sư nhất tề truy tới sau hắn, thiểm điện, phong nhận, hoả
diễm… các chủng loại ma pháp công kích đủ loại nhằm thẳng hướng y mà tung
đến.
Thần Nam trốn bên đông né bên tây, tốc độ chân không đổi, theo hướng phía
trước mà chạy. Hắn biết sau lưng hắn còn một đám nam sinh lang sói đang muốn
lấy uy với đám nữ sinh, còn đáng sợ hơn nhiều. Nếu chẳng may bị đám người đó
tóm được. hắn chắc chắn bị phanh thây muôn mảnh. Hắn đã trúng vài ma pháp công
kích nhưng vẫn không dám giảm tốc độ.
Đông Phương Phượng Hoàng liên tục phóng ma pháp, khiến Thần Nam bị trúng mấy
phát, khổ không kể xiết. Tiếp tới tiểu bảo chúa cưỡi trên lưng Tiểu Ngọc mau
chóng bay đằng sau để bắt kịp, làm như cô ta không sợ thiên hạ đại loạn vậy,
cùng lúc chỉ huy Tiểu Ngọc nhằm hướng Thần Nam mà thi triển ma pháp. Cô nàng
hét lên: “Tóm lấy hắn! Hắn đã dám chòng ghẹo Đông Phương Phượng Hoàng tỉ tỉ,
thực sự là một tên bại hoại đó!”
Lúc đó Thần Nam và Đông Phương Phượng Hoàng đều có một cảm giác điên cuồng,
đối với tiểu bảo chúa dễ ghét đều thấy bực mình cực điểm.
Sự kiện này trong Thần Phong học viện có nhiều học sinh bàng quan, nhưng cũng
có rất nhiều học sinh tham gia vào đội ngũ đánh gã bại hoại. Lúc này Thần Nam
thảm không kể xiết, từ tay tới chân trúng không biết bao nhiêu ma pháp, trên
đầu hắn các ma pháp sư điên cuồng giáng ma pháp xuống. Nếu không phải sợ tổn
hại đến các kiến trúc trong học viện và làm bị thương người vô tội, Thần Nam
đã sớm bị đánh lăn ra đất. Sở dĩ hắn có áp lực lớn đến vậy vì đa phần đám
người kia là nam ma pháp sư. Đám người đó chỉ cần nghe thấy mấy ngày trước tên
bại hoại này đã dám đùa giỡn với Đông Phương Phượng Hoàng là lập tức ra tay
rất nặng với tên “hung thủ” rồi, đối với Thần Nam như là có thâm cừu đại hận.
Khi Thần Nam ra đến đại môn của Thần Phong học viện thì y phục hắn đã rách
bươm, mặt đen sạm, trên đầu khói xanh nghi ngút, trông vô cùng thảm hại.
“Ta XXXX” hắn trong lòng chửi bới gã Phó viện trưởng gian trá, ả tiểu bảo chúa
đáng ghét và Đông Phương Phượng Hoàng nóng nẩy hàng trăm lần.
Hắn cuối cùng cũng trốn ra được khỏi cửa lớn của Thần Phong học viện, theo sau
là một quân đoàn nhất quyết truy sát hắn không tha. Hàng tá ma pháp sư trên
không trung điên cuồng phóng xuống, các võ giả ở đằng sau la hét ầm ỉ, cảnh
tượng khó tưởng tượng hết. May mắn thay trên đường có rất nhiều người nên đám
ma pháp sư không dám ra tay ra chân nữa, nếu không Thần Nam dẫu có mười cái
mạng cũng khó chạy thoát.
Trên đường, người đi đường thất kinh nhìn đoàn quân truy sát. Thần Phong học
viện bao năm nay không có cảnh tượng này, thậm chí cho dù có truy sát những
tên hung đồ có danh tiếng cũng không có hàng tá học sinh xuất đầu lộ diện thế
này.
Thần Nam chửi bới luôn mồm, đám võ giả đằng sau tuy hắn đã loại được phân nửa,
nhưng đám ma pháp sư trên đầu thực sự phiền, theo hắn như hình với bóng, không
biết làm sao loại bỏ được.
Hắn từ thành Đông chạy sang thành Bắc, rồi lại từ thành Bắc chạy lại, cuối
cùng hắn cũng tìm được đường trốn thoát, đến gần con sông cạnh đường, nhờ
những người đi đường yểm hộ cho nên trở thành sinh lộ cho Thần Nam, hắn nhảy
phắt xuống sông, tạo ra một trường đại loạn trên đường.
Trước khi nhảy xuống sông, Thần Nam cố nén vết thương, hướng lên không la lớn:
“Phượng Hoàng lão bà ngươi cứ chờ coi, ta phải tìm một người chồng tốt giáo
huấn ngươi mới được.” Nói rồi y nhảy phắt xuống sông.
Đông Phương Phượng Hoàng, mặt tái xanh đi, không chịu được phải thét lên: ”
A…. Ta nhất định phải giết tên khốn kiếp nhà ngươi!”
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3