Truyện Thực Mộng
Điều khiển xe jiol đi qua cổng,đập vào mắt của Yakor là một khung cảnh nhộn nhịp tất bật của cơ man là người và người.Họ đi đứng,nói chuyện,mua sắm gần như trật kín con đường bằng đá xanh.
Việc di chuyển bằng xe jiol cũng chỉ có thể chậm chậm,nhưng chính sự chậm chậm đó lại cho Yakor cơ hội được ngắm nhìn thị trấn mà đối với cậu người chỉ sống ở ngôi làng có vài trăm người lúc nhiều nhất,còn lúc ít thì ngay cả một bóng người cũng không gặp.
Hiện tại đối với Yakor thứ tấp lập nhộn nhịp này quá giống trong mơ.
Những âm thanh từ tiếng mời chào ồn ã từ vô số những gian hàng bán đồ đạc hai bên đường.
Những chiếc đèn lồng sáng rõ soi khắp mọi lẻo đường làm cả thị trấn hiện ra rõ ràng trong mắt Yakor,làm cho cậu bỗng chốc quên mất đây là kì ảm đạm.
“Thật sự đáng kinh ngạc,lần đầu tiên tớ đến một nơi nhộn nhịp như này,mà còn là tại chu kì ảm đạm nữa chứ,thật sự rất rất tuyệt vời”.Yakor nói lăng gấp gáp,qua giọng nói cậu chả thể giấu nổi sự kích động với Hrekha.
“Vậy sao,ha ha cậu đúng là nhà quê lên thị trấn,những thứ đáng ngạc nhiên còn tại đằng sau cơ”.Hrekha cũng cười vui vẻ hơn khi vào được trong thị trấn này và quay qua trêu ghẹo Yakor.
“Việc quan trọng bây giờ là chúng ta hãy đi kiếm một nhà trọ,ăn uống vì thức ăn đã hết từ sớm nên tớ đang rất đói”.
“Hửm,nhưng chúng ta làm gì có tiền”.
“fu fu,may mắn là tớ đã lường trước được sự việc như này và đã tìm thấy vài đồng ở trong xe này,nên tớ nghĩ là chúng ta sẽ có thể ăn ở trong vài ngày”.
“Tuyệt quá vậy ta đi thôi”.
Đâu đó trong góc tường,một bóng đen nhìn theo di chuyển của chiếc xe jiol của nhóm Yakor,nói thì thầm như đang thông báo với ai đó:
“Vật tế đã tập hợp đầy đủ,bắt đầu chuẩn bị triển khai lễ tế”.
“nhồm nhoàm….ực ực…. tuyệt vời đây là thứ gì vậy vừa ngọt vừa mềm,ngon quá cứ như ăn thức ăn cảu thế giới trong mơ vậy quả thực là ngon tuyệt”.Yakor mồm đang vừa hoạt động hết công xuất để giải quyết chiếc bánh ngọt trên bàn,vừa tu vài hơi nước quả vừa ăn vừa khen hết lời.
“Nhìn cậu ngấu nghiến kìa,cứ như c·hết đói tới nơi,đây là bánh ngọt laset,một loại bánh được làm từ đường laset thế nào ăn rất ngon phải không”.Hrekha nhỏ nhẹ từ tốn dùng chiếc nĩa đưa miếng bánh nhỏ nên miệng,vừa ăn cô vừa đưa tay lên má cười tít mắt,hạnh phúc.
Quả nhiên có rất ít con gái chống cự được sự quyến rũ của bánh ngọt,cô có thể ăn nó hằng ngày trừ bữa nếu nó không gây béo phì.
“Nhoàm…ngon…tuyệt tớ chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy trong đời,đây có phải thứ cậu nói là điều tuyệt vời?”.
“Cũng chỉ là một phần nhỏ của điều tuyệt vời sắp tới thôi,à cậu còn ăn nữa không để tớ gọi thêm”.
“Hai xuất nữa,làm ơn”.
Đường phố tấp lập,người người cười nói,tiếng rao hàng xen lẫn tiếng hét giá vang vọng,làm kì ảm đạm này nhộn nhịp,muôn màu hơn cái tên ảm sắc của nó.
Một giọt nắng nhẹ của ánh nắng mang quang phổ bảy sắc nhỏ vào miếng giấy màu tràm,làm nó nhiễm nên sự tươi vui xóa nhẹ đi những lỗi lo của thứ màu ảm đạm.
Giọt mực có thể làm tấm giấy trở lên loang nổ,nhưng nó cũng làm tấm giấy không còn sự vô hồn.
Quả nhiên,con người là động vật bầy đàn với cái tên hoa mỹ của loài linh trưởng tự cho là bậc cao.
Nơi đâu có nhiều người thì sẽ hình thành nên hình thái xã hội,hình thái xã hội lại được phân làm cơ số các loại cấp bậc.
Con người tự cho là bậc cao nên một số tự cho mình cái quyền để phân bậc cho đồng loại.
“Mua đi,mua đi thịt haul rừng tươi nguyên,mua đi mua đi”.
Lang thang trên con đường mua bán tấp lập,Yakor mới lạ nhìn mọi nơi mọi lúc,tận hưởng sự huyên náo mà chưa một lần cảm nhận.
“Nhìn kìa Hrekha nơi này có những đồ lạ quá”.Yakor kéo áo hrekha vui mừng chỉ trỏ khắp các gian hàng.
“Bình tĩnh đi Yakor,tớ biết cậu rất vui vì gặp được nhiều thứ mới lạ nhưng cũng không cần gấp gáp vậy chứ”.Cô gái nhỏ lên tiếng kiềm chế sự xúc động của Yakor.
“Ui,tớ xin lỗi,thực sự có hơi quá phấn khích”.Yakor hơi xấu hổ cúi đầu.
“không sao,mình không có ý trách cậu gì đâu,à mà cậu có muốn mua gì không?”.
“Mua gì à,tớ nghĩ mình nên sắm hai thanh v·ũ k·hí thuận tay,vì xẻ thịt và chặt xương của mình đã bỏ lại ở nhà chú Jik,cậu có gợi ý nào không Hrekha”.Yakor ảo não nói nhỏ.
“… thực sự là cậu còn đặt tên cho hai con dao à,đã thế lại với hai cái tên đáng sợ như vậy,mà nhắc đến v·ũ k·hí thì tớ nghĩ ra một loại hợp kim làm dao rất tốt nhưng không biết thị trấn này có không”.
Nghe vậy Yakor nghiêng đầu nói “Hợp kim rất tốt nó là loại kim loại gì vậy?”.
“Thế giới tồn tại rất nhiều vị thần và các thần hệ khác nhau cậu biết chứ?”.Cô gái nhỏ hỏi lại Yakor một số thường thức.
“Tớ biết nhưng cụ thể là những vị thần nào thì tớ chịu,chú Jik cũng không thường xuyên nói về các vị thần lắm”.
“Có vẻ như đại đa số những thứ cậu biết đều là nhờ người chú thiện lành của mình nói cho nhỉ,mà thôi kệ cậu không cần biết nhiều như vậy.Cậu chỉ cần biết là các vị thần có hai cách lựa chọn,một là hành động một mình hai là hợp tác với nhau hình thành lên cái gọi là thần hệ.
Một trong số đó có Cơ Khí thần hệ do ba vị chủ thần là Hợp kim và rèn đúc chi thần AkhSidkolfg,Nhiệt lượng và chuyển hóa chi thần AkhIrevlburd,khí áp và hơi nước chi thần AkhIrgjrfk chung tay hình thành lên,phía dưới là vô số các phụ thần cai quản các lĩnh vực liên quan”.
“Tận ba vị chủ thần,vậy thần hệ này chắc mạnh lắm”.Yakor ngạc nhiên lên tiếng.
“Mạnh chứ Cơ Khí thần hệ là một trong những thần hệ được tôn sùng nhất,có vô số giáo phái hình thành theo học thuyết của họ,nhưng so với đấng toàn năng thì vẫn còn yếu kém lắm”.Hrekha nhắc tới đấng toàn năng của bản thân và chắp hai tay lại ngước lên trời như cầu nguyện.
“Quay trở lại vấn đề mà tớ nói lúc nãy,loại hợp kim tớ muốn nói là do thần Sidkolfg và thần Irevlburd cùng nhau tạo nên,nó có tên là Vihelhancolmột loại hợp kim có thể chuyển đổi năng lượng thô thành nhiệt năng,nếu có nó và làm thành lưỡi dao cậu sẽ có một con dao có thể cắt chảy cả sắt thép”.
“Nghe thật tuyệt! nhưng mình có câu hỏi là năng lượng thô cần chuyển đổi ở đây là gì?”.Yakor tò mò hỏi.
“Hỏi rất hay,càng hay hơn nếu cậu chịu động não,như tớ đã phổ cập lúc trước Rume tiếp xúc với vàng sẽ tạo ra ra năng lượng và bức xạ,đây cũng là một loại năng lượng thô,không phải sao?”.
“Bóc” Yako dùng nắm đấm gõ và lòng bàn tay còn lại của mình như thể ra hiệu bản thân phát hiện ra điều gì đó “Thì ra là như vậy,đây chính là cách họ tạo ra những điều tuyệt vời từ Rume”.
“Rất tốt,cậu hiểu đề rồi đó,chúng ta hãy đi kiếm xem nơi đây có tiệm rèn nào không thôi”.
“Thật sự xin lỗi,thứ hợp kim cao cấp như Vihelhancol tiệm chúng tôi không có sẵn”.Một giọng ồm ồm vang lên trong tiệm rèn nhỏ nóng rực vì những ngọn lửa thiêu đốt ngày đêm trong lò.
Lau lau đôi bàn tay thô ráp vào chiếc tạp dề bảo hộ trước người,người đàn ông với ngoại hình thô kệch,khuôn mặt chữ điền dữ tợn vì hàng râu quai nón rậm rạp nói tiếp. “nếu muốn có thể đợi chuyển tới nhưng giá cả sẽ rất đắt vì chu kì ảm đạm không ai muốn đi giao hàng xuyên aqa cả,vì thị trấn chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ nên xin lỗi hai vị quý khách rồi”.
Rời khỏi tiệm rèn nhỏ với tấm bảng gỗ cũ kì “tiệm rèn Murck”tâm trạng của Yakor có hoi chút thất vọng vì không thể chứng kiến một thứ kim loại phi thường như vậy.
Nhưng nói tiếc thì cậu cũng không tiếc nhiều cho lắm,vì theo lời Hrekha thì thứ hợp kim quý giá như vậy chắc chắn sẽ có giá cả rất rất đắt,chí ít với tài sản của cậu hiện tại thì siêu siêu đắt.
Cậu đành phải lui lại mà cầu việc khác,nhờ bác thợ rèn cho mình một v·ũ k·hí cận chiến thuận tay,chỉ chừng đó thôi mà đã mất hết phân nửa tích góp của cả hai người.
Về tới khách sạn nhỏ,điểm dừng chân của hai người hiện tại thì cũng là lúc ánh sáng của cả thị trấn trở lên yếu hơn.
Có vẻ như là,tuy là đang trong chu kì ảm đạm nhưng ở thị trấn cũng có những khoảng thời gian hoạt động tấp nập và khoảng thời gian nghỉ ngơi riêng.Hiện tại,khi mà ánh sáng cả thị trấn trở lên yếu ớt,âm thanh huyên náo cũng đang giảm dần,đây có vẻ là khoảng nghỉ của họ.
Ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ hơi cập kênh vì chân ghế bị mài mòn không đều,nhai ngấu nghiến vài miếng thịt Haul nóng hổi trên bàn gỗ vuông,dưới thứ ánh sáng được hắt lại le lói từ ngọn đèn được đốt bằng lửa,thứ mà Yakor không nghĩ là có thể phát sáng trong kì ảm đạm này.
Chuyến đi lần này làm cho Yakor biết thêm được rất nhiều điều thú vị,mà người giúp thực hiện điều đó không ai khác là cô gái xinh đẹp với khôn mặt hơi ửng hồng đi vì cái nóng từ bức xạ nhiệt của ngọn đèn,mái tóc cô vàng rực như đang phát sáng khi được nhuốm màu lửa nóng.
Ngắm cô gái trong vô thức,rồi bị lạc trong vẻ đẹp lúc nào không hay.Yakor ngây người cười ngây ngô.
Thấy thế gò má Hrekha lại càng ửng hồng,cô ngượng nghịu đưa tay phải vào miệng rồi giả bộ ho nhẹ hỏi. “Khụ..khụ… cậu có câu hỏi gì muốn hỏi mình à Yakor,sao lại nhìn mình chằm chằm vậy?”.
“À..ừm…à…mình.”.như bừng tỉnh trong cơn say,Yakor mặt đỏ chót tay phải không ngừng gãi đầu,ánh mắt cậu thì đóng đinh xuống sàn nhà tựa hồ muốn khám phá quy tắc của những hoa văn bất quy tắc từ những viên gạch lát nền.
“Ừm… ừm.. cậu rồi sao nữa”. Thấy bộ dạng Yakor xấu hổ như vậy,cô gái không nhịn được đưa tay lên miệng che đi nụ cười như nụ hoa ngậm sương mai,nói.
“À..mình…thì…à đúng rồi,lần trước khi mà mình có hỏi là cơ khí thần hệ mạnh không thì cậu có nói là rất mạnh,nhưng so với đấng toàn năng thì còn kém xa.Đấng toàn năng cậu nói ở đây là ai vậy Hrekha?”.Xấu hổ làm Yakor nghĩ tới chủ đề không liên quan để đánh lạc hướng.
Trước câu hỏi của Yakor,Hrekha e lệ bỏ tay che đi đôi môi thắm,ánh lên trước ánh đèn,tinh khôi như quả cà chua chín mọng đẫm sương đêm đang lúc đón bình minh của Rus.
Đưa tay phải lên phía ngực trái,cô gái hé nụ hoa e ấp nói:
“ Đương nhiên là mình nói đến Ngài”.
“Ngài là vị thần tối thượng”
“Ngài tạo ra vạn vật,thương xót tín đồ và thanh tẩy thế giới đầy đau khổ”
“Ngài là lý do của mọi hiện tượng”
“Ngài là mục đích sống duy nhất của chúng con”
“Ngài là sáng thế chi thần. AkhnoMathulja”
“AkhMaJa”.
Tổng hợp thư viện sách hay có lượt mua, xem cao: CLICK VÀO XEM
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.net nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhéĐể có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3